Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 48



Tiểu Thất nghe vậy thì cả kinh ngồi bệt xuống đất, ta luống cuống qua dìu cậu ta. Vừa lùi lại, ta bỗng đụng phải thứ gì đằng sau. Một tiếng thịch nặng nề vang lên, như tiếng bao tải rớt xuống sàn.

Căn phòng tối đen như mực, không nhìn rõ được mình đụng phải thứ gì. Ta đỡ Tiểu Thất dậy, hai chúng ta đồng thời ngoái lại nhìn thứ rơi dưới đất, có vẻ là một cái bao tải thật…

Ta cuống quít nhấc cái bao tải bị rơi lên, đột nhiên cảm thấy tay mình ướt át dính nhớp, lúc để gần vào thì thấy hình như là máu mủ sền sệt, một mùi tanh hôi ập vào mặt.

Ta sợ tới mức lùi một bước về sau, Tiểu Thất thấy thứ dính nhớp trên tay ta thì cũng sợ tới nỗi nhảy dựng lên, vội gí sát lại xem rốt cuộc có gì trong bao tải. Vừa mới đến gần, cậu ta đã phải bóp mũi vì mùi tanh hôi nồng nặc nọ.

“Có đèn không?”

Ta thì thào hỏi.

Tiểu Thất đứng phắt dậy, vừa lo lắng không yên về chuyện xảy ra bên ngoài, vừa luống cuống tìm kiếm trong phòng, cuối cùng sờ lần được một cây nến và mồi lửa.

Ta ngắt sợi bấc đến khi chỉ còn tí tẹo, châm ánh lửa tù mù u ám, chắc hẳn sẽ không dễ bị người bên ngoài phát hiện. Ta giơ nến lại gần, chỉ mới nhìn thoáng qua, cây nến ta đang cầm đã suýt rơi xuống đất.

Ta quay mặt đi, im lặng nôn khan vài cái.

Tiểu Thất mặt mày trắng bệch, nhìn những con sâu chui ra chui vào từ đống máu mủ sền sệt loang lổ trên bao tải. Không biết có phải quá choáng váng sợ sệt không, mà cậu ta chỉ ngơ ngác ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích.

Ta chịu đựng dạ dày đang cuộn trào, túm một miếng giẻ cọ tay thật mạnh, sau đó chọc nhẹ Tiểu Thất từ đằng sau.

“Mở ra xem thử đi…”

Cậu ta ngoái đầu, liếc ta với vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, sau đó miễn cưỡng vươn đôi tay trắng muốt ra, rủ rẩy tháo sợi thừng buộc bao tải, nhón tay theo thế hoa lan, lộn ngược bao tải lại.

(Lan hoa chỉ – dáng ngón tay hoa lan)

Một cục thịt máu me be bét lăn lông lốc xuống sàn.

Ta và Tiểu Thất đồng thời nhảy về sau, ta sợ sệt rít lên thật khẽ: “Cái quái gì thế này?”

Tiểu Thất hít sâu vào, sau đó nín thở, miễn cưỡng đi lên xem xét cẩn thận lần nữa. Nhìn một lát, cậu ta đột nhiên ré lên sợ hãi, lảo đảo lùi đến cạnh cửa, cầm bừa một chậu hoa rỗng lên, ôm trước ngực bắt đầu ói mửa.

Tuy ta biết thứ nằm trên mặt đất chắc chắn chẳng đẹp đẽ gì cho cam, nhưng vì lòng hiếu kỳ thực sự quá mãnh liệt, nên ta không kìm nổi bản thân, cũng nhích lên trước vài bước, run rẩy giờ cây nến lên.

Thứ đầu tiên ta có thể thấy rõ chính là một lớp dịch mủ dinh dính và máu bầm màu tím đậm trên cục thịt. Điều lạ kỳ chính là trên thứ này còn có một b0 nguc rách nát không ra hình thù gì nữa, ở giữa có hai vết máu tím đen, đã kết thành vảy, máu nhớt sền sệt.

Tiếp theo là những con kiến và giòi bọ lúc nhúc trong đống máu mủ. Dạ dày ta quay cuồng, mồ hôi lạnh thấm đẫm sống lưng, nhưng vẫn cố chịu đựng nhìn tiếp.

Chỉ thấy hình như còn mấy lỗ máu trên cục thịt thối hình quả hồ lô. Dòng máu đen và dịch mủ tanh hôi rỉ ra từ những cái lỗ lớn nhỏ đó. Lũ giòi bọ sâu kiến cũng đều chui ra từ những cái lỗ này.

Nửa trên của hồ lô có bốn cái lỗ máu me, hai lỗ hai bên hai lỗ bên dưới.

Ô, sao nhìn kiểu gì cũng thấy giống mặt người bị xẻo hai mắt, cắt mũi, môi và hai tai vậy nhỉ?

Vừa nảy ra ý này, hồ lô trông càng giống một người sống bị xẻo đi mắt mũi miệng tai, cắt hết tứ chi. Những chỗ chảy mủ máu ở nửa dưới của hồ lô, không phải chính là chỗ chân tay nối với thân thể sao…

Hai lỗ đẫm máu lớn nhất ở giữa, chính là chỗ kia của phụ nữ còn gì…

Ta càng nhìn càng thấy sợ hãi kinh hồn. Bỗng dưng hồ lô máu phát ra tiếng k3u r3n thống khổ mơ hồ. Tiếng rên ấy như phát ra từ mười tám tầng địa ngục. Ta mới nghe mà đã phải tái mặt, không thể mô tả nổi nỗi đau khổ xuyên thấu ba đời ba kiếp từ tiếng kêu kia…

Cây nến trong tay ta cuối cùng cũng rơi xuống, tắt ngúm.

Ta cũng lảo đảo lùi ra cạnh cửa, ngồi phệt xuống đất, ôm chân mình run bắn lên.

Cánh cửa đằng sau đột nhiên bị giật ra đánh ầm từ bên ngoài, ta và Tiểu Thất đồng thời ngã ngửa ra sau. Mặt Tiểu Thất tái mét như người chết, yếu ớt nhìn tên ăn mày phá cửa, chần chờ gọi: “Lục… Lục ca…”

Tên ăn mày chẳng thèm nhìn chúng ta lấy một cái, gã hoảng hốt xông vào phòng đỡ con quái vật nhễu máu kia lên thật cẩn thận, không hề kiêng kị đống máu mủ và giòi bọ dơ bẩn trên thứ đó chút nào.

Ta đứng dậy trước ánh mắt đầy ẩn ý của những người xung quanh, có lẽ sắc mặt ta bây giờ cũng chẳng khá khẩm hơn Tiểu Thất là bao.

Một người đàn ông lớn tuổi đứng ngoài cửa, tuy vóc người không cao lắm, nhưng trông rất thanh tú nho nhã, tựa một người đọc sách bụng đầy tri thức, thực sự chả giống cha già hung tàn trong lời Tiểu Thất tẹo nào. Ông ta tiến lên một bước, thong thả ung dung hành lễ với ta, khách khí nói: “Chắc hẳn cô nương chính là Phinh Phinh tiên tử.”

Ta gật đầu, cố gắng trấn tĩnh lại, nói: “Mạo muội làm phiền mấy hôm nay, còn chưa tự đến cảm tạ động chủ.”

Người đàn ông đáp: “Tiểu tiên mới là kẻ sớm nên làm hết lễ nghĩa chủ nhà. Có điều thằng con bất hảo của ta nói vết thương nặng của tiên tử chưa lành, còn cần tĩnh dưỡng cẩn thận mấy ngày nữa…”

Ông vừa nói vừa lạnh lùng lừ mắt nhìn Tiểu Thất. Tiểu Thất sợ quá, vội núp sau lưng anh cả cậu ta.

Ta đang định hỏi xem rốt cuộc con quái vật trong phòng là thứ gì, thì một gã sai vặt bỗng té ngã lộn nhào chạy vào sân, thở hổn hển hô: “Không ổn không ổn rồi, có kẻ phá kết giới, xông vào chỗ chúng ta đòi người…”

Gã ăn mày trong phòng đột nhiên nhảy dựng lên, túm bao tải nhét con quái vật vào đấy, khiêng lên vai định chạy bán xới, nhưng lại bị cha và các anh ngoài cửa ba chân bốn cẳng ngăn cản.

Cha của Tiểu Thất tóm tên ăn mày đang hoảng loạn lại, lạnh lùng gầm lên: “Con nghĩ nhà mình là chỗ nào, con gọi ta là cha cũng chỉ để cho vui thôi sao? Nếu con còn không tin nổi cả cha mẹ và các anh em của mình, thì thiên hạ này còn nơi nào cho con dung thân nữa?

“Nhốt nó lại cho ta, giải quyết chuyện kẻ kia đã rồi tính sau.”

Tứ ca và Ngũ ca của Tiểu Thất nghe vậy thì lập tức động thủ, thành thạo cướp chiếc bao tải trên vai tên ăn mày đi, ấn gã xuống đi về phía biệt viện.

Tiểu Thất ngơ ngác đi theo mấy bước, chần chờ gọi thêm tiếng nữa: “Lục… Lục ca…”

Bước chân của gã ăn mày hơi khựng lại, gã ngoái đầu nhìn cha mình, nghẹn ngào nói: “Con đã thành ra thế này, sao cha còn nhận ra được?”

Vành mắt của lão cáo già bỗng ửng đỏ, ông hùng hổ quát gã: “Nhãi ranh, mi tưởng cha mi mù sao? Mi nghĩ mình là ai, Đại Vũ à? Qua cửa nhà ba lần mà không vào ư? Đợi giải quyết xong chuyện bên ngoài, để coi lúc về ta có đánh gãy chân mi không!”

(Tích Đại Vũ qua cửa nhà ba lần mà không dám vào:)

Ta khiếp sợ nhìn gã ăn mày kia, chẳng lẽ gã ta chính là Lục ca đã đi theo tiên tử lên Cửu Trùng Thiên đấy ư?

Quả là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền…

Nhưng trang phục ăn mày nghèo túng rách nát này là sao?

Còn cả con quái vật trong bao tải kia là thế nào?

Lục ca bị hai anh mình giữ chặt không thể thoát thân nổi, vừa đi vừa giãy giụa nói: “Để con đi đi, mọi người không đấu lại kẻ đó, không đấu lại kẻ đó được đâu…”

Gã ta càng lúc càng đi xa hơn, tiếng gào mỗi lúc một thêm xé tim xé phổi. Ta nghe mà mí mắt giật đùng đùng. Bấy giờ Tiểu Thất cũng thây kệ ông cha ác ôn cáu bẳn đáng sợ của mình.  Cậu ta chạy đến trước mặt cha, hỏi liên hồi: “Cha, đó là Lục ca ư? Không phải Lục ca ở trên Cửu Trùng Thiên sao? Sao lại trở thành ăn mày? Thứ huynh ấy vác trên lưng là cái quái gì thế ạ? Làm con sợ muốn chết.”

Lão cáo già quát một chữ “Cút” lời ít ý nhiều, đuổi thẳng con út chướng mắt đi. Ông ta gọi một thanh kiếm phát sáng bay lên giữa không trung, đi theo hướng đám người đông nghìn nghịt đang tụ tập ở khe nứt của kết giới. Mấy người con trai của ông cũng bay sát theo. Tiểu Thất hoảng loạn nói với ta: “Phinh Phinh, tỷ về phòng chờ đệ đã nhé.”

Nói xong cũng cuống quýt đuổi theo.

Bổn bình đây xưa nay là một người có biến là phải tới hóng ngay. Chân trước Tiểu Thất vừa cất, chân sau ta đã bước theo cùng. Dưới ánh trăng đỏ ối như màu máu, một lớp sương mù mông lung ưng ửng tràn ngập khắp thung sâu núi đồi. Thôn làng mà gia đình Tiểu Thất xây dựng kéo dài vạn dặm kế triền núi. Phải nói tộc hồ ly ở vùng đất phía Đông này quả thực rất ham thích cuộc sống người phàm, toàn bộ địa phận ruộng lúa nương dâu ở động hồ ly đều là nam cày nữ dệt, đến cả vua của tộc Hồ ly cũng sống như địa chủ, ở trong một điền trang vô cùng dân dã.

Mãi đến khi kết giới trong suốt khổng lồ trên điền trang bị xé rách một lỗ to, ta mới cảm giác được nơi này thật sự khác nhà địa chủ cõi phàm.

Trong địa phận động hồ ly, mấy trăm con tiểu yêu tụ tập lúc nhúc tầng tầng lớp lớp ở chỗ kết giới bị tổn hại, tính dùng chiến thuật biển hồ ly để ép vị khách không mời kia ở ngoài. Ngặt nỗi vị khách không mời nọ có vẻ rất khó đối phó. Từ xa, ta thấy lũ cáo con như những phát pháo trúc bắn lên trời cao, từng bầy bị đánh vung lên không trung như biểu diễn thiên nữ rải hoa. May mà trường kiếm của người họ hình như vẫn chưa rút khỏi vỏ, xung quanh không có máu me tai ương, chỉ là một cuộc ẩu đả sấm to mưa nhỏ.

Cha của Tiểu Thất tách ra khỏi đám hồ ly đang ngã dúi dụi, chắp tay hỏi người bên ngoài: “Các hạ tới đây có việc gì ư, sao không gõ cổng, mà phải phá kết giới?”

“Ta tới đòi người.”

Gió đêm thổi giọng nói lạnh lùng của người nọ tới, tai ta bỗng nảy lên, sao giọng này lại nghe quen quen nhỉ?

Lão động chủ nói: “Các hạ tới tìm người, thì báo với sai vặt để truyền tin vào là được, cớ chi vừa rồi lại làm điều ác, khiến vô số đồng bào tộc ta bị thương?”

Người bên ngoài hừ lạnh: “Giam giữ người của ta, lại dùng thuật nhiếp hồn để lừa ta đi ngược lại, đây là đạo đãi khách của các người sao?”

“Động hồ ly xưa nay luôn đối xử với khách tử tế, tuyệt đối không làm những chuyện giam giữ ức hiếp. Ắt hẳn ở đây có hiểu lầm gì rồi, người các hạ muốn tìm là ai? Có thể nói rõ cho lão phu được không?”

Giọng nói quen thuộc kia rằng: “Ta nghe nói hôm trước ở đây gặp sự lạ, có một tiên nữ giáng xuống từ trên trời, ở lại địa giới động hồ ly các ngươi. Tiên nữ này chắc hẳn là sư muội đi lạc của ta, nên ta bèn tới động hồ ly tìm muội ấy. Không ngờ sơ hở nhất thời, bị các ngươi dùng phép ảo dơ bẩn, đi ra ngoài một lúc lâu mới tỉnh táo lại được. Vì sao các ngươi lại lén lút giấu sư muội ta đi? Nếu muội ấy phải chịu chút tủi nhục nào, hôm nay ta sẽ biến cả ổ cáo các người thành áo lông chống rét.”

Ta mới nghe hắn nói dở chừng, đã cất bước chạy như bay về phía người nọ…

“Sư huynh…”

Không biết vì sao, thấy gương mặt như sông băng vạn năm không tan kia giữa đám đông, lòng ta bỗng vui mừng quá đỗi…

Mãi đến lúc gió thoảng lướt qua, thổi câu cuối cùng hắn nói vào tai ta…

Nụ cười của ta dính ở khóe miệng, trán lại treo thêm mấy vạch đen dài ngắn khác nhau.

Ông tướng ơi, huynh đừng nói năng ngứa đòn như thế được không? Muội ở đây được người ta cho ăn ngon uống tốt khoản đãi tử tế mỗi ngày, huynh lại muốn lột da người ta làm áo lông, thế thì muội biết để mặt mũi vào đâu nữa…

Ta ngượng ngùng lén liếc cả gia đình Tiểu Thất, lại thấy mặt cha và các anh cậu ta đều như trút được gánh nặng. Ngoài Tiểu Thất ra, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm…

Tinh Trầm nhìn ta chạy về phía hắn, ban đầu hắn hơi sững sờ, sau đấy gương mặt lạnh lùng của hắn tựa như bầu trời sau mưa, hiện lên một vạt nắng chói chang.

Hắn đẩy Tiểu Thất đang chắn giữa ta với hắn từ lúc nào chẳng hay ra, kéo ta đến bên cạnh mình. Đôi mắt hắn tuy vẫn thờ ơ, nhưng lại nhìn ta từ đầu đến chân mấy lượt.

“Có bị thương không?”

Ta sờ phần xương sườn đã khỏi hẳn, “Lúc rơi xuống bị đập gãy xương sườn, ít nhiều cũng nhờ thuốc mỡ Tủy Đỏ Nối Xương của Tiểu Thất, nên vết thương của muội mới khỏi hẳn chỉ sau một đêm đó.”

“Tiểu Thất?”

Tinh Trầm nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu.

Ta vội cướp lời trước khi hắn lại thốt ra mấy câu hỗn hào như biến người ta thành lẩu hoặc nhân sủi cảo gì gì đấy, thêm mắm dặm muối kể lại bằng sạch việc Tiểu Thất khoản đãi và chăm sóc ta mấy hôm nay. Tinh Trầm nghe xong chỉ thờ ơ ờ một tiếng, nhưng vẻ lạnh lùng trong mắt hình như không thấy giảm mà còn tăng lên…

[HẾT CHƯƠNG 48]