Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng (Sư Huynh À Sư Huynh)

Chương 44: Sư huynh ta thật bất phàm



Cái này… Nơi này… Có thật sự là Tiểu Quỳnh phong mà lão đạo ta quen thuộc hay không?

Bên ngoài đan phòng, bị vây trong một chỗ khốn trận, tiên nhân mới của Độ Tiên Môn - Tề Nguyên đạo trưởng, ánh mắt ngơ ngác, đạo bào xốc xếch đang mờ mịt luống cuống nhìn ba con đường nhỏ trước mặt.

Suốt mấy ngày qua, Tề Nguyên đi mãi mà không ra khỏi khốn trận này. Mặc dù lão đạo trước đây cũng hao tốn rất nhiều năm tháng nghiên cứu trận pháp, nhưng trình độ trận pháp vẫn hết sức có hạn.

Dù sao trong suốt mấy trăm năm tu hành, đại đa số thời gian Tề Nguyên đều dùng vào việc tu bổ đạo cơ. Mà đối với nghiên cứu trận pháp cũng chỉ cầm trận đồ sắp xếp mấy lần, nhớ kỹ cách bố trí là coi như lĩnh hội tiểu thành, có thể chấp nhận được.

Cho nên, khi lão đối mặt mê khốn liên hoàn trận…

"Đây là vị cao nhân nào bày ra ngay tại Tiểu Quỳnh Phong ta? Chuyện này là có tính toán mục đích gì?”

Tề Nguyên lão đạo vừa lẩm bẩm vừa cưỡng ép nhớ lại lộ tuyến mình vừa đi vòng quanh trước đây.

Hốt hoảng lo lắng, trong lúc Tề Nguyên đi loạn cuối cùng lại tìm được một con đường mới có vẻ khác biệt. Phía trước con đường không có ngã rẽ, hai bên là cây rừng xanh um tươi tốt, xung quanh không có sương mù mê hoặc thường thấy, cảnh sắc có vẻ hết sức bình thường.

Tề Nguyên cẩn thận từng li từng tí cất bước tiến lên. Lần này lão đạo rất nhanh đã có phát hiện mới.

Một tấm bảng gỗ nhỏ treo ở phía trước trên ngọn cây, trên đó viết ba chữ to:

[Lạc đường à?]

Tề Nguyên vô thức gật đầu nhẹ, sau đó liền run run nhìn kĩ lại tấm bảng gỗ, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

Nét chữ này, vì sao lại có vẻ quen thuộc như thế?

Tề Nguyên lão đạo nhìn chằm chằm vào tấm bảng gỗ một hồi lâu, lại thấy gốc cây phía sau cũng có treo một tấm bảng gỗ khác. Lão cẩn thận đi về trước hai bước, thấy cảnh sắc xung quanh mình có một chút biến hóa, nhưng tấm bảng gỗ thứ hai vẫn còn treo trên cây ở đó.

Trên tấm bảng này cũng có chữ viết:

[Đạo hữu đến Tiểu Quỳnh Phong có việc gì?]

"Nhà bần đạo ở chỗ này!”

Tề Nguyên tức giận quát lớn một tiếng, nhưng hai tay lão lại run rẩy không kìm chế được.

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ đây là khe hở Tuế Nguyệt Lưu trong truyền thuyết?

Truyền thuyết thượng cổ đồn rằng, có tiên thiên sinh linh bước vào một chỗ hẻm núi, đến khi đi hết hẻm núi ra tới chỗ khác thì đã vài vạn năm sau, bản thân còn chưa phát giác tuế nguyệt biến hóa.

Chẳng lẽ, loại sự tình hoang đường này cũng phát sinh ở trên người bần đạo?

Lúc này Tiểu Quỳnh Phong đã không phải là Tiểu Quỳnh Phong của mình vẫn ở nữa, mà là Tiểu Quỳnh Phong đã trải qua mấy ngàn năm sau?

Thấy phía sau lại có một tấm bảng gỗ thứ ba, Tề Nguyên lần nữa đi theo hướng bảng gỗ cất bước về phía trước. Khi lão đến chỗ gốc cây treo bảng gỗ thứ ba thì thấy cảnh sắc xung quanh mình có chút biến hóa di hình hoán vị, dường như chính là trận pháp chuyển dời.

Sau mỗi tấm bảng gỗ lại có một tấm bảng gỗ nữa. Mà chữ viết trên mỗi tấm bảng gỗ kia, Tề Nguyên lão đạo càng nhìn lại càng thấy nó quen thuộc.

Phảng phất như có một bóng đen theo sau lưng lão, không ngừng hỏi han bên tai lão, dụ dỗ lão tới một chỗ cạm bẫy nào đó mà lão không cách nào cưỡng lại được, vẫn phải đi theo.

[Đạo hữu có phải là môn nhân Độ Tiên Môn ta?]

[Trận pháp này chỉ để bảo vệ đan phòng trọng địa, hoàn toàn phù hợp điều lệ hạn định môn quy Độ Tiên Môn]

Đan phòng? Dường như ta có lần nghe đồ nhi nói qua…

[Đạo hữu chưa được sự cho phép mà đã xâm nhập Tiểu Quỳnh Phong?]

Bần đạo còn cần xâm nhập sao? Bần đạo chính là phong chủ Tiểu Quỳnh Phong!

[Xin đừng phá hư bất kỳ một ngọn cây cọng cỏ nơi đây, đường này đi hướng tới một chỗ đất trống không bị cách âm.]

Sao? Đây là người bày trận lưu lại cửa ra vào?

[Tấm bảng này chỉ là cái góp cho đủ số cột mốc chỉ đường]

[Đất trống ngay ở phía trước]

[Đến rồi, mời đi về phía trước ba bước]

Tề Nguyên dừng bước lại, vô thức ngừng thở, nhìn về phía trước là một cây đại thụ. Lão nghi hoặc đi về phía trước thêm ba bước.

Cảnh sắc lần nữa biến hóa, một chỗ đất trống bị rừng cây vây quanh xuất hiện trước mặt Tề Nguyên. Trên mặt đất phủ đầy lá rụng, chính giữa bày biện một cái bàn thấp, bên cạnh còn đặt một thùng nước suối.

"Nơi đây là địa phương nào?"

Nhìn phía trước còn có một tấm bảng gỗ, Tề Nguyên vội cất bước đi tới đọc xem. Chữ viết trên tấm bảng gỗ hết sức quen thuộc nhưng lão lại không nhớ được đã thấy qua ở đâu.

[Làm phiền đạo hữu ở đây chờ một chút. Nếu như bần đạo không thể chạy đến kịp thời, có thể là đang bế quan hoặc luyện đan đến thời khắc mấu chốt.

Nếu như đạo hữu chờ không nổi, có thể ở chỗ này dùng tiên lực la lớn vọng ra bên ngoài, sẽ có người tới cứu.

Tiểu Quỳnh Phong chân thành hoan nghênh đạo hữu tới chơi. Nhưng lần sau xin mời đến thẳng nhà, đừng lại đi lầm vào phụ cận đan phòng.

Tề Nguyên, phong chủ Tiểu Quỳnh Phong]

Hai tay Tề Nguyên run lên, bạch bạch bạch lui lại ba bước, đến khi lưng đụng phải một gốc cây thì mới dừng lại.

Đường lui bất tri bất giác đã bị đóng kín.

“Đây… Đây là trận pháp do bần đạo tự mình thiết lập?”

Hai mắt Tề Nguyên lão đạo trợn tròn giống như nhìn thấy quỷ. Mới đi dự tiệc về, nguyên bản còn một chút men say nhưng trong nháy mắt đã không còn sót lại chút gì. Ánh mắt lão đảo qua xung quanh mình, chỉ cảm thấy trời đất như muốn quay cuồng.

Hẳn là bần đạo gặp phải quỷ rồi?

Không… Không đúng… Chẳng lẽ đây là di chứng của tiến cấp thành Trọc tiên?

Vừa rồi lúc uống rượu, có một vị tiền bối trong môn đã nhắc nhở qua, nói rằng Trọc Tiên dễ dàng bị địa khí xâm nhiễm, đạo tâm dễ dàng sinh ra ma chướng.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ bần đạo chỉ là tâm ma của Tề Nguyên đạo trưởng?

Hai tay Tề Nguyên lão đạo bắt đầu run lẩy bẩy, lão xông tới trước tấm bảng gỗ, dí mặt sát xem thật kỹ những chữ viết trên đó, trong đôi mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Những chữ viết trên tấm bảng gỗ này… Không phải là… Không phải là chữ viết của lão!

Dưới chân trượt đi, Tề Nguyên lão đạo đặt mông ngồi phịch trên mặt đất tràn đầy lá rụng. Ánh mắt lão đờ đẫn, tiêu cự tan rã, tóc trắng rối bù xõa xuống khuôn mặt thất thần…

Khe hở thời gian Tuế Nguyệt Lưu … Trọc Tiên… Tâm ma

Khe hở thời gian Tuế Nguyệt Lưu … Trọc Tiên… Tâm ma

"Đến cùng thì bần đạo là ai? Chẳng lẽ ta thật sự chỉ là tâm ma của bản thân?

Không, không có khả năng, bần đạo tuyệt đối không phải là tâm ma, bần đạo chính là Tề Nguyên.

Ta chính là Tề Nguyên, Tề Nguyên chính là ta, ta chỉ bước vào khe hở thời gian Tuế Nguyệt Lưu, không thể nào là tâm ma!

Không đúng, không đúng!

Không, không

Không … "

Hai tay Tề Nguyên lão đạo ôm lấy đầu rồi đột nhiên ngửa mặt gào to một tiếng, khiến cho từng mảng từng mảng chim chóc trong rừng cây Tiểu Quỳnh phong bay tán loạn. Tiếng thét ai oán cũng khiến cho mấy đạo thân ảnh ngẫu nhiên bay ngang qua trên không trung chợt dừng lại, đưa mắt tò mò nhìn rừng cây Tiểu Quỳnh Phong.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nữ đầy hoang mang nghi hoặc:

"Sư phụ?"

Tề Nguyên lập tức dừng la hét, run giọng hỏi một câu:

"Linh Nga?"

"Sư phụ, người bị vây ở trong trận à?"

"Ngươi thật sự là Linh Nga?"

"Đúng thế sư phụ, đệ tử còn có thể là ai khác sao?"
"Không… Không… Ngươi có thể là tâm ma… Là tâm ma của vi sư hiện hình…"

Bên ngoài trận pháp, Linh Nga vừa hổn hển chạy tới, không chịu được một tay đỡ trán nhăn nhó:

Thôi xong đời, sư phụ bị sư huynh làm cho hóa điên mất rồi!

Nàng than nhẹ một tiếng rồi lập tức có chủ ý, vội vàng nói lớn:

"Sư phụ đừng đi lộn xộn, trong này có rất nhiều trận pháp! Cũng không cần đi theo phương hướng âm thanh của con truyền tới, nếu sư phụ rời khỏi khu vực kia thì sẽ bị cách ly hết âm thanh từ bên ngoài vào!

Chờ chút đệ tử đi vào tìm sư phụ!

Nhưng đệ tử phải mất một chút thời gian để tìm đến vị trí của sư phụ. Chỉ có sư huynh mới có thể giải mở trận pháp nơi đây. Chỗ này đều là do sư huynh bố trí, sư phụ ngài cứ an tâm chờ một lát.”

Rất nhanh sau đó, Tề Nguyên lão đạo nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh của Linh Nga:

“Úi da… Ai cha… Úi!”

Tiểu đồ nhi của mình vừa nói cái gì?

Sư huynh?

Nơi này là do Trường Thọ bố trí?

Trong đôi mắt Tề Nguyên lão đạo tràn đầy nghi hoặc rồi chìm vào suy tư, dần dần lão trở nên bình tĩnh lại. Sau nửa canh giờ, Lam Linh Nga với thân dính đầy vụn cỏ lá rụng, mặt mũi sưng phù xuất hiện phía trước sư phụ. Nàng cúi đầu vái chào:

"Sư phụ, đệ tử đến tìm người."

Tề Nguyên nghi hoặc nhìn chằm chằm Lam Linh Nga. Lam Linh Nga hiểu ra liền thi triển mấy pháp thuật quen thuộc mà Tề Nguyên lão đạo đã dạy bảo trước đây.

"Sư phụ, đúng con là Linh Nga đây!"

Tề Nguyên nhẹ nhàng thở ra, cười khổ hỏi:

"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

"Ừm!"

Linh Nga cắn môi, trầm ngâm giây lát, trong lòng suy nghĩ nên nói như thế nào giúp sư huynh. Nàng nhanh chóng lấy ra một túi trữ vật, đi lại bên cạnh cái bàn rồi bỏ ra hai cái nệm cùng ấm trà, cười nói:

“Sư phụ, trước hết người tới đây ngồi nghỉ ngơi, để cho đệ tử chậm rãi bẩm báo."

Trong ánh mắt Tề Nguyên vẫn mang theo vài phần hoài nghi. Nhưng chờ lão ngồi xuống trên tấm nệm, nhìn thủ pháp pha trà quen thuộc của Lam Linh Nga, lo nghĩ trong lòng đã biến mất phần lớn.

Trong rừng yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ thổi trên ngọn cây tạo thành tiếng vang xào xạc. Từ nơi này ngẩng đầu nhìn lên, bởi vì chung quanh cây cối che lấp, bầu trời xanh thẳm phảng phất như chỉ còn lại một mảnh nhỏ bằng cái sân.

Bỗng nhiên, Tề Nguyên lão đạo chợt hiểu ra, ánh mắt lão đánh giá khắp xung quanh, thấp giọng hỏi:

"Nơi này đều là do sư huynh con bố trí?"

Linh Nga vội đáp:

"Phải nói là sư huynh thiết kế, rồi nhờ vị Chân Tiên Tửu Cửu sư thúc của Phá Thiên Phong ra tay bố trí.”

"À, thảo nào…" Tề Nguyên cười khổ nói, "Hóa ra là do Tửu Cửu sư muội hỗ trợ bố trí."

"Kỳ thật, Tửu Cửu sư thúc tuyệt đối không thông thạo trận pháp. Tất cả đều là sư huynh từng câu hướng dẫn cho sư thúc, đem cái này thả chỗ này, đem cái kia bỏ chỗ kia."

Lời nói Linh Nga chợt ngừng lại, cúi đầu thì thầm:

"Sư phụ, ngài thật sự không phát hiện chuyện gì sao?"

Tề Nguyên nâng chung trà lên uống một hớp, đúng là trà hoa cúc hạt sen mà mình thích nhất.

"Phát hiện chuyện gì? Chuyện con thích sư huynh hả?"

"Úi!" gương mặt xinh đẹp của Linh Nga lập tức đỏ bừng.

Tề Nguyên lão đạo nhíu mày nhìn chăm chú, hỏi:

"Chẳng lẽ con không thích Trường Thọ?"

"Chuyện này không thể nói thẳng ra, như thế thật là ngượng chết đi được.” Linh Nga ngúng nguẩy đáp, rồi nàng nhanh chóng trấn định lại, nói khẽ:

"Sư huynh, kỳ thật huynh ấy rất bất phàm…”

"Ồ?"

Trong ánh mắt Tề Nguyên lão đạo mang theo nét cưng chiều, cười nói:

"Trong mắt con, tất nhiên là sư huynh của con bất phàm rồi."

"Không phải như thế sư phụ!"

Linh Nga đưa tay vén sợi tóc bên tai của mình, nói tiếp:
"Sư huynh thật sự bất phàm hơn so với sư phụ nghĩ đấy, huynh ấy rất có tiền đồ. Ví dụ như trận pháp nơi này, đều là sư huynh dùng trận pháp cơ sở đơn giản bố trí ra liên hoàn trận.

Sư huynh mặc dù nhờ Tửu Cửu sư thúc hỗ trợ, nhưng nếu nơi đây để sư huynh một mình bố trí thì kết quả cũng không khác gì.”

Tề Nguyên lão đạo lập tức khẽ giật mình. Linh Nga tiếp tục thì thầm nói:

"Đệ tử nhập môn mười mấy năm qua, sư huynh dạy đệ tử rất nhiều. Rất nhiều lần, sư phụ người giảng đạo xong, đệ tử mê mê man man không hiểu nguyên lý, sư huynh đều bổ túc giảng giải thêm cho đệ tử.

Thường thường, sư huynh nói một hai câu là có thể sáng tỏ điểm chân ý, cho nên đệ tử mới tiến cảnh nhanh như vậy.”

Tề Nguyên chau mày nhìn Linh Nga, trong lúc nhất thời cạn lời không biết nên nói thế nào.

Linh Nga vẫn ôn nhu nói:

"Còn nữa, sư phụ ngài nhìn thử đệ tử hiện tại tu vi là cấp mấy?"

Tề Nguyên liếc kỹ, trầm ngâm vài giây rồi nói:

“Luyện Khí cấp chín?"

Hai tay Linh Nga bắt kiếm quyết, làm một cái kết ấn phức tạp, khí tức quanh người đột nhiên tràn ra ngoài

"Hiện tại thế nào?"

Tề Nguyên mắt chữ A mồm chữ O, sửng sốt kêu lên:

"Hóa Thần cấp năm! Linh Nga, con từ khi nào…”

Linh Nga đưa ngón tay lên miệng suỵt một cái, hai tay kết ấn lần nữa, khí tức quanh người lập tức thu lại. Nàng thấp giọng nói:

"Đây là sư huynh truyền cho con [Quy Tức Bình Khí Quyết], có thể che giấu tu vi của mình. Chỉ cần không bị người cấp độ Chân Tiên tiếp xúc thân thể, tu vi đều có thể ẩn tàng, lại mô phỏng ra cảnh giới mà bản thân mình muốn biểu lộ.”

Trên mặt Tề Nguyên lão đạo chỉ còn nét kinh hãi.

"Sư huynh nhập môn trăm năm, phần lớn thời gian của sư phụ đều bế quan tu hành xung kích Tiên Nhân Cảnh. Sư phụ, người hiểu rõ và chiếu cố sư huynh thực sự quá ít!”

Linh Nga nâng chung trà lên, hai ngón tay trái nhỏ nhắn đỡ đáy chén, tay phải cầm miệng chén nhẹ nhàng nhấp một miếng, trong mắt hiện lên vẻ linh anh.

"Thừa dịp sư huynh bị Tửu Ô sư bá đào hố bắt đi Đông Hải, đệ tử muốn nói rõ ràng những sự tình này với sư phụ.

Đệ tử ở bên cạnh, một mực nhìn thấy sư huynh làm rất nhiều chuyện vì sư phụ. Nhưng sư phụ người hoàn toàn không biết, mỗi lần nhìn thấy sư huynh là lại quở trách sư huynh không chịu chuyên tâm tu hành nâng cao tu vi.

Hiện này chỉ sợ khoảng cách sư huynh thành tiên đã không còn xa.

Mà Dung Tiên Đan sư phụ dùng, nếu như đệ tử đoán không lầm chính là mấy năm trước trong đợt đại hội lịch luyện, sư huynh mạo hiểm đi chỗ sâu trong Bắc Câu Lô Châu tự tay tìm ra Tiên Giải Thảo, sau đó luyện chế thành.

Sư phụ, người bởi vì độ kiếp thành tiên mà sầu lo, mà trước đây điều khiến sư huynh lo lắng nhất cũng là thiên kiếp của sư phụ, vì thế huynh ấy đã cố gắng làm rất nhiều thứ.

Sư phụ người nhìn thấy cái Pháp gia điểu lung kia, thật ra hai năm nay sư huynh đã làm hơn mười món bảo vật chống cự thiên kiếp, nhưng sau khi thí nghiệm đều là vô hiệu.

Đệ tử mấy lần thấy sư huynh ảo não, là lúc huynh ấy ngồi xổm ở những lồng chim bị lôi kiếp phá hỏng.

Đệ tử chỉ duy nhất một lần thấy sư huynh khẩn trương lo lắng, chính là thời khắc sư phụ độ kiếp.”

Linh Nga ngước nhìn Tề Nguyên lão đạo lúc này ánh mắt mờ mịt, ngồi một đống như tượng gỗ.

"Sư phụ, sư huynh thật sự rất bất phàm, đây cũng không phải là đệ tử nói bừa "

Chậm rãi, Linh Nga kể lại những sự tình có liên quan đến sư huynh mà nàng được biết. Bởi vì sư huynh đã dặn dò, cho nên nàng cũng giấu bớt nhiều chuyện, đồng thời không khuếch đại lên bất cứ điều gì.

Tề Nguyên dần dần lấy lại tinh thần, lão đạo bảo Linh Nga thi triển Quy Tức Bình Khí Quyết một lần nữa, lại nhìn thấy trên người tiểu đồ đệ mang theo rất nhiều tiên đan độc đan. Cuối cùng Tề Nguyên lão đạo rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Một lát sau, Tề Nguyên có vẻ bất an hỏi:

"Linh Nga, con nói là vi sư nên làm như thế nào? Đợi sư huynh con trở về khen ngợi hắn một phen?”

"Sư phụ, tốt nhất là người coi như đệ tử hôm nay không nói cái gì. Sau này cũng không phát sinh chuyện gì bất thường, hằng ngày như thế nào thì vẫn cứ làm như thế ấy.”

Linh Nga cười tinh quái,nói:

"Khi mà sư huynh tiến vào trận tiếp đón chúng ta, sư phụ liền cầm lấy phất trần quất mông huynh ấy thật mạnh vào. Nhớ là phải dùng sức thật nhé, mỗi lần người muốn đánh sư huynh, thật ra đều là huynh ấy cố ý lộ ra sơ hở để cho sư phụ bắt được.”

Trên trán Tề Nguyên treo mấy đạo hắc tuyến, cười méo mó:

"Chẳng lẽ vi sư lại cùi bắp đến như vậy hả?”

"Ấy!" Linh Nga vội vàng hô, "Sư phụ anh minh thần võ! Tiên pháp vô biên!"

Nụ cười Tề Nguyên lại càng thêm méo mó.

"Thôi được rồi! Vi sư coi như không nghe con nói những lời này."

Linh Nga cười cười giả lả nói:

"Sư huynh con mong muốn nhất chính là người khác không chú ý đến huynh ấy, sau đó cứ âm thầm phát tài. Bản dịch hay nhất được dịch tại Bạchh ngọc sách. Bây giờ đệ tử cũng phải giả vờ biểu hiện ngu ngốc một chút trước mặt sư huynh, làm bộ hồ đồ ngây thơ, nếu không khẳng định sẽ bị huynh ấy dần dần xa lánh."

Lời nói Linh Nga xoay chuyển, bắt đầu mách lẻo hằng ngày Lý Trường Thọ ăn hiếp tiểu sư muội như thế nào, ý đồ làm dịu cảm giác phiền muộn trong lòng sư phụ.

Rất nhanh, Tề Nguyên bị nàng nhõng nhẽo trêu đùa nên vui vẻ trở lại, lão liên tục cười to, tinh khí thần lần nữa sung mãn.

"Con nha! Ha ha ha!"

Tề Nguyên đứng dậy đi tới một bên, giả vờ nhìn xem trận pháp nơi đây với đủ loại bố trí mình không hiểu rõ, nhưng mục đích chính để cho Linh Nga không thấy khóe mắt hơi chút ướt át của lão đạo.

"Là do ta làm sư phụ quá ích kỷ, mấy hôm lại lo lắng độ kiếp, vài bữa lại nghĩ đến bế quan. Haizz, sư phụ nhận sư huynh con về, truyền cho hắn công pháp, sau đó một mực bế quan với độ kiếp.

Lần này vượt qua thiên kiếp, vốn nghĩ sẽ có thời gian chỉ đạo hai huynh muội con tu hành, cuối cùng lại phát hiện vi sư mới là người được chăm sóc lo lắng lâu nay.

Thôi, thôi, sư phụ mặc kệ, không quản nhiều nữa...

Có đồ đệ như thế, vi sư cũng có thể cảm thấy an ủi trước các vị sư tổ nhất mạch Tiểu Quỳnh Phong rồi."

Nói xong, Tề Nguyên quay đầu nhìn về phía Linh Nga, cười nói:

"Với lại, tiểu đồ nhi của ta hiện nay cũng coi như là đã trưởng thành hiểu chuyện.”

Linh Nga ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng thầm thì:

"Để có thể xứng với sư huynh, đệ tử vẫn một mực cố gắng hết sức…”

"Ồ?"

"Ấy, sư phụ uống trà, uống trà đi, trà nguội mất rồi! Chuyện hôm nay đệ tử mách lẻo, sư phụ tuyệt đối không được khai ra với sư huynh đó!"

"Tốt! Tốt! Chúng ta cùng nhau giả vờ ngây ngốc, diễn kịch trước mặt sư huynh của con!”

Tề Nguyên ngồi trở lại trước bàn trà, lấy phất trần ra…

"Sau đó vi sư giáo huấn sư huynh, con cũng ra tay thử nghiệm chút cảm giác đánh mông hắn!”

Hai mắt Linh Nga lập tức tỏa sáng:

"Được hả sư phụ?"

"Tất nhiên, dám coi vi sư như khỉ đùa giỡn nhiều năm như vậy, đương nhiên trận này phải thu thập hắn cho tốt mới hả giận.”

Lam Linh Nga lập tức nhảy cẫng lên vỗ tay hoan hô. Tề Nguyên lại nói:

"Yên tâm đi, sau đó vi sư sẽ bế quan lĩnh hội tu hành pháp Trọc Tiên, sau này ở Tiểu Quỳnh Phong hai sư huynh muội các con phải chăm lo quản lý.”

Nói xong, Tề Nguyên cúi nhìn khuôn mặt già nua phản chiếu trong chén trà, lão không khỏi lắc đầu nở nụ cười mãn nguyện.

Chuyện này cũng thật là kỳ diệu không thể tưởng tượng được…