Ngao Ất lập tức nhìn bốn phía, lại căn bản tìm không được thân ảnh Lý Trường Thọ.
Y nhìn bức tượng đá trước mặt này, trong lòng càng thêm chấn kinh.
Hẳn là, Trường Thọ huynh còn không có thành tiên, cũng đã bắt đầu đi con đường hương hỏa thành thần, từ tượng thần dẫn âm cho mình?
Nhưng tựa hồ ý nghĩ nhìn thấu Ngao Ất, Lý Trường Thọ dẫn âm bên trong, nhiều thêm một tiếng cười khẽ…
"Ất huynh, tạm thời đừng lên tiếng, nhân quả khúc chiết trong việc này, nhất thời khó mà giải thích rõ ràng.
Ta lúc này đang ở đây, tượng thần bay lên không hiển linh cũng chỉ là chút trò diễn xiếc.
Lần trước hai ta trò chuyện với nhau, ta biết được Ất huynh đối với Long tộc bây giờ vô cùng sầu lo, gần đây cũng thay Ất huynh suy tư đối sách một chút.
Như Ất huynh tin được ta, còn nhờ huynh bảo đám tiên giao binh Nam Hải Long cung tạm thời thối lui, Ất huynh ở đây chờ một lát.
Đợi ta hiển linh làm xong khánh điển này, ta lại cùng Ất huynh gặp nhau, có được hay không?"
Biểu tình Ngao Ất hơi có một chút biến hóa, bất động thanh sắc gật gật đầu.
Y vừa định ngự không rời đi, lại nghe Lý Trường Thọ truyền thanh nói:
"Có một chuyện, còn nhờ Ất huynh tương trợ…"
Như thế như vậy, như vậy như thế… (Cảnh này quen hết sức quen)
Lý Trường Thọ dẫn âm nói hai câu, Ngao Ất gật đầu rất nhanh.
Ngao Ất quát nhẹ một tiếng, không trung vang lên một tiếng Long ngâm!
Chỉ một thoáng, hào quang trải rộng, mây mù cuồn cuộn kéo đến!
Ngao Ất hiện ra long thân dài trăm trượng của mình, đầu rồng cúi xuống chạm nhẹ vào tượng Hải Thần một cái, thân hình thon dài khẽ lay động rồi bay lên không trung, tràng diện rất là hùng vĩ.
Đám tráng hán Hùng trại phía dưới kia, cùng với giáo chúng nơi đây đều trợn trừng mắt ngỡ ngàng…
Thanh long ở trên không xoay quanh hai vòng, chậm rãi bay trở về trước mặt chúng tiên giao binh, nhanh chóng hóa thân thành thiếu niên kia.
"Nhị ca!"
Ngao Mưu vén tay áo lên, lập tức tiến lên đón.
"Nhị ca, ta đã sai người trở về điều binh, hôm nay chúng ta liền san bằng Nam Hải thần giáo này!
Đập nát bét hết Nam Hải thần miếu của bọn họ!"
"Không thể," Ngao Ất nhíu mày, "Việc này giao cho ta xử trí, trước hết ngươi mang binh trở về mặt biển. Không được gây thương tích cho phàm nhân, tăng thêm nghiệp chướng."
Ngao Mưu nhíu mày:
"Nhị ca, chúng ta làm như vậy…
Gia hỏa này xích lại gần Ngao Ất, cúi đầu nói thầm:
"Chúng ta như vậy, có phải quá mất mặt hay không?"
"Mặt mũi quan trọng, hay là mệnh quan trọng?"
Ngao Ất lạnh nhạt nói:
"Người chúng ta có thể không đắc tội thì không được đắc tội. Ta nói cái chữ “người” này, cũng không phải là để chỉ sinh linh."
"Không được nhiều lời, đi trước đi, việc này ta sẽ xử trí thỏa đáng."
Ngao Ất đưa tay vỗ vỗ cánh tay Ngao Mưu:
"Sau đó nếu có cơ hội, ta tự sẽ giới thiệu một vị diệu nhân cho ngươi."
Ngao Mưu lập tức ngầm hiểu, cười nói:
"Đã hiểu, Nhị ca ngươi ở đây bận bịu. Hạm Chỉ tiên tử bên kia, ta sẽ giải thích nói ngươi có chính sự ở đây.
Sau đó ta cũng đưa tới một diệu nhân… Không, ta đưa hai người!"
Nói xong, Ngao Mưu nháy mắt ra hiệu, sau đó cười ha ha, phất ống tay áo một cái, khí thế mười phần nói câu triệt binh.
Chúng tiên giao binh mang theo thương binh, đám mây đen này cũng lập tức bay về hướng Nam Hải.
Ngao Ất cưỡi mây bay đến sơn lâm cách đó không xa, không để ý nhiều đến những người phàm tục kia lễ bái cùng nhìn y chăm chú.
Mặc dù Ngao Ất có thể cảm giác được, vừa rồi mình nói chuyện với Ngao Mưu có một ít hiểu lầm, nhưng lúc này y cũng lười quản những việc nhỏ vô nghĩa này.
Ngao Ất đối với hai câu mà Lý Trường Thọ nhắc tới kia, cảm thấy hết sức hứng thú.
“Khốn cảnh Long tộc hiện nay.”
“Hải Thần giáo này cũng không phải là ta lập lên”
Một câu trước, làm Ngao Ất hoàn toàn không cách nào rời khỏi nơi đây. Y nghĩ đến việc cùng Lý Trường Thọ thỉnh giáo, xem Lý Trường Thọ có thể cho mình một ít dẫn dắt hay không.
Câu nói sau làm suy nghĩ Ngao Ất lập tức bay loạn…
Hải Thần giáo không phải Trường Thọ huynh lập, còn có thể là ai lập?
Ngao Ất sớm biết sự tình Đạo môn, Tây phương, Đại giáo, Đại tiên tông, các lộ cao thủ, tất cả đều mưu đồ Nhân tộc hương hỏa Nam Thiệm Bộ Châu lâu nay.
Trên đường tới đây, Ngao Ất cũng nghe Quy tiên nhân nói, Nam Hải thần giáo này vẻn vẹn mấy năm công phu liền phát triển đến quy mô hiện nay, đúng là hiếm thấy…
“Phía sau, không phải rõ ràng có Nhân giáo cao thủ mưu đồ sao? Nhưng vì sao một hai buộc Trường Thọ phải huynh ra mặt?"
Trong rừng, Ngao Ất lập tức lâm vào suy tư, thuận tiện nhìn chăm chú tình hình Hải thần hiển thánh bên kia.
Lúc này Ngao Ất cũng không biết, y đã lâm vào “bộ vòng” Lý Trường Thọ ném ra.
Nếu như muốn lừa dối một người…
Nói “lừa dối” cũng không quá chuẩn xác! Dù sao Lý Trường Thọ cũng là đạo môn đệ tử đứng đắn, đi trước đứng đầu, thanh thanh bạch bạch, ngoại trừ thích giấu một chút xíu át chủ bài bên ngoài, bản tính cũng không phải đại ác nhân gì.
Chuẩn xác mà nói hẳn phải là:
“Nếu như muốn thay đổi quan điểm một cá nhân, trước hết phải làm gì?”
Bước đầu tiên, trước hết phải làm người này cảm thấy hứng thú đối với lời nói của mình, lưu lại cho đối phương một sự suy tư ban đầu.
Bước thứ hai, Lý Trường Thọ vừa rồi đã tiến hành, chính là cho Ngao Ất một chút ám chỉ, lại cho Ngao Ất đầy đủ không gian tưởng tượng, làm Ngao Ất tự mình ấp ủ một chút tư duy.
Sau đó, Lý Trường Thọ sẽ căn cứ Ngao Ất phản ứng, lựa chọn trình tự kế tiếp …
Theo như Lý Trường Thọ, sánh vai cùng “Ổn Tự kinh”, xem như một trong các quyển sách giáo khoa dùng dạy Linh Nga sư muội: “Kịch bản luận sở ký” - có thể coi là “Tiểu Quỳnh phong Ổn tự tam bảo điển”.
Bước thứ ba kế tiếp, có thể là muốn bắt phải thả, có thể là lấy lui làm tiến, cũng có thể là dẫn dắt tùy thế…
Tóm lại, Ngao Ất lựa chọn lưu lại nơi đây, đã bước một chân vào vũng bùn.
Lý Trường Thọ suy tính xong, xác suất chính hắn có thể vượt qua kiếp nạn này lại đề cao hai ba phần nữa!
Ổn định Ngao Ất, tiếp xuống chính là hảo hảo dọn dẹp cái Hùng trại này một chút.
… Đây là dải phân cách của Mặc Mặc Phi Ngữ Bạch Ngọc Sách, các vị đạo hữu đọc truyện xin cất cao cổ một chút hoặc nhón chân lót gạch, nhìn sang phía bên kia …
Tượng thần trên không trung tán phát một hồi tiên quang, sau đó chậm rãi rơi xuống đất. Phía dưới bất luận là tráng hán Hùng trại hay là những giáo chúng kia, đều đang không ngừng lễ bái.
Bên trong tượng thần bay ra một cái bóng mờ, khuôn mặt mơ hồ, thân hình phảng phất chính là từ tia sáng ngưng tụ thành.
Đây thật ra là một cái át chủ bài nhỏ của Lý Trường Thọ, chuyên dụng lúc chạy trốn “Phi Vũ Thế Thân pháp”, chỉ trong nháy mắt, làm ra ba cái giả thân giống như đúc chính mình.
Giả thân là từ tiên lực ngưng tụ thành, có thể trực tiếp tạo hình từ trong tượng đá. Chỉ là không nghĩ tới, môn pháp quyết chạy trốn này, hôm nay bị Lý Trường Thọ dùng tại nơi đây…
Bất quá cũng không có việc gì, Lý Trường Thọ có mấy bộ pháp thuật đào mệnh hoàn chỉnh.
“Độn pháp chỉ là cơ sở, tùy cơ ứng biến những “tiểu kỹ xảo” này, kỳ thật cũng quan trọng ngang nhau”
Giả thân này chậm rãi mở miệng, thanh âm truyền khắp các nơi sơn dã, mười mấy vạn phàm nhân yên lặng không tiếng động, quỳ rạp dưới đất, lẳng lặng nghe giảng.
"Bản tọa hiển hóa chân linh tính, vì chúng nhân các ngươi nói chuyện tạo hóa.
Chỉ cần quyết tâm, bất kể già trẻ, không sợ gian nan sẽ đạt đến quả ngọt.
Hôm nay bản tọa truyền giáo nghĩa Hải Thần giáo, các ngươi cần thời khắc ghi nhớ, hảo hảo làm người, thuận theo thiên địa…”
Lập tức, Lý Trường Thọ đem giáo nghĩa Hải Thần giáo hắn nghe được mấy ngày nay chỉnh lý sơ qua, dùng đôi câu đơn giản nói một lần, xen lẫn một chút Ổn Tự kinh của mình vào…
Lúc đạo nhân giấy ở dưới tượng thần đọc kinh văn, một cái đạo nhân giấy khác đã trở về nơi đây.
Lý Trường Thọ bí mật quan sát phản ứng người Hùng trại, phát hiện tuyệt đại bộ phận tráng hán Hùng trại, mặt mũi tràn đầy kính sợ quỳ trên mặt đất.
Nhưng lão Thôn trưởng cùng mấy người đại thần, giờ phút này lại là sắc mặt phức tạp, ngồi quỳ chân tại kia, mặt lộ vẻ mờ mịt.
Thế nào lại thế, thật sự có Hải thần rồi?
"Hừ!"
Mấy người kia đột nhiên nghe hừ lạnh một tiếng, trong lòng nghe được một đạo nhân giấy khác của Lý Trường Thọ dẫn âm.
Lý Trường Thọ nói:
"Năm đó lúc bản tọa tuần tra trong biển, bị các ngươi mò lên tọa giá từ bên trong đáy biển, thấy chân dung bản tọa.
Các ngươi đã biết bản tọa là Hải thần, còn thay bản tọa tại nơi Nam Hải này xây miếu lập chùa.
Hiện tại sao, bản tọa đích thân đến hiện thân, các ngươi lại quỳ mà không bái?"
Lão Thôn trưởng nhíu nhíu mày, vừa muốn nói mấy người kia giả vờ điệu bộ, tạm thời dập đầu…
Một bên mấy tên Đại thần sứ đột nhiên trợn trắng mắt, thân hình chậm rãi nằm vật xuống ngổn ngang trên đất.
Lão Thôn trưởng lập tức giật mình.
Tiếng nói Lý Trường Thọ chui vào trong tai lão Thôn trưởng:
"Bản tọa thu hồn phách bọn chúng chịu phạt mấy ngày, sau khi hết trừng phạt sẽ tự tỉnh dậy.
Đến lúc đó ngươi có thể hỏi bọn chúng một chút, xem có nhớ được gì chăng."
…kỳ thật chỉ là một ít Nhuyễn Tiên tán, Lý Trường Thọ tăng phân lượng lên một chút.
Lão Thôn trưởng sợ toát mồ hôi đầu, hầu kết run rẩy, mà những lời Lý Trường Thọ truyền âm không ngừng nhập trong tai hắn như ma âm…
"Thật sự ngươi cho là, trên người các ngươi có mấy phần Vu tộc huyết mạch, bản tọa liền không làm gì được các ngươi?
Chỉ bất quá nể mặt cùng tổ tiên các ngươi có tình cũ, đối với việc các ngươi mượn danh nghĩa của ta làm mấy chuyện vơ vét của cải, ta vẫn luôn mặc kệ không hỏi thôi.
Tổ tiên ngươi có phải chăng có truyền xuống răn dạy, nghiêm lệnh các ngươi không thể ra ngoài qua lại nhiều, chỉ được ở ngay bên trong nơi hẻo lánh kia an toàn sinh sống?
Phải chăng còn truyền xuống răn dạy, để các ngươi không thể cưới nhiều nữ tử bên ngoài trại, nữ tử trong trại chỉ kén rể mà không thể gả ra ngoài?
Phải chăng còn có đối với mỗi đời trại chủ đều có răn dạy đặc thù, để các ngươi yên bổn phận làm người, không thể gây sự?
Mà ngươi những năm này, làm cái gì?"
Lão Thôn trưởng toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân thể run rẩy càng lợi hại, trong đôi mắt, tròng mắt đã có chút phát tán.
Hải thần thật, thật…
Mỗi một lần “phải chăng”, đều phảng phất như gánh nặng ngàn cân, đặt ở trên lưng lão Thôn trưởng này, làm gã không ngừng bị đè thấp, không ngừng bị đè thấp.
Tiếng nói kia lần nữa xuất hiện ở trong lòng hắn:
" Hùng trại các ngươi, muốn tiếp tục tồn tại nữa không?
Nếu không muốn, ta đem các ngươi xóa đi cho xong, miễn cho cho các ngươi bôi nhọ tổ tiên."
"Muốn, muốn, muốn!"
Lão Thôn trưởng vội vàng hô to, ngẩng đầu nhìn tượng thần một chút, lại vừa vặn nhìn thấy, hư ảnh tượng thần trên cao vẫn đang giảng kinh.
Sau đó gã thành thật rủ thấp hai mắt, cúi đầu nhìn xuống.
Một cái chớp mắt này, phảng phất như tượng thần sống lại, trong cặp mắt kia tràn đầy lãnh ý.
Lão Thôn trưởng chung quy bất quá chỉ là tên “phàm nhân”, giờ khắc này phòng tuyến trong lòng triệt để sụp đổ. Gã nằm rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu, nước mắt nước mũi giàn giụa…
"Hải thần ngài xử phạt ta, xử phạt ta là được!
Là ta tham tài, là ta tham tài!
Chủ ý này là do ta đưa ra, người trong trại đều là nghe ta!"
"Đã như vậy, hồn phách của ngươi cũng tới chịu phạt mấy ngày đi."
Lý Trường Thọ lại hừ lạnh một tiếng, một tia thuốc mê chui vào chóp mũi lão Thôn trưởng, lão nhân kia trong nháy mắt ngã nhào xuống đất.
Vừa vặn, bên kia hắn cũng vừa mới nói xong giáo nghĩa “Hải thần”, thân ảnh tượng thần phía trên chậm rãi tiêu tán.
Một tia dẫn âm chui vào trong lòng những người Hùng trại còn lại.
"Khánh điển tiếp tục, giữ gìn trật tự nơi đây cho tốt, chớ để có người bị thương.
Đại tế ti tham tài lâu nay, nhưng may mà vẫn chưa tạo thành sai lầm lớn.
Hôm nay bản tọa trừng trị còn nhẹ, dẫn hồn phách của y trở về chịu phạt, mấy ngày sau y có thể thức tỉnh.
Đã tôn thờ bản Hải thần, các ngươi sau này cũng nên tạo hóa chúng sinh, khai ngộ lý lẽ ngu muội. Chớ có làm sự tình dơ bẩn cẩu thả, gánh vác trách nhiệm thần sứ, bảo vệ cẩn thận các vị giáo chúng!"
Thanh âm này từ từ rơi xuống, cùng lúc với quang mang trên tượng thần cũng đồng thời tiêu tán…
Đám tráng hán Hùng trại toàn thân run lên, nhìn về phía dưới chân tượng thần có bảy tám Đại tế ti cùng Đại thần nằm thẳng cẳng, nhất thời không dám tiến lên trước nâng dậy.
Quả nhiên, Thôn trưởng tham tài quá phận, bị Hải thần trừng phạt…
Không ít giáo chúng thấy thế, cũng là nhao nhao reo hò, ca tụng anh danh Hải thần.
Hải thần khánh điển tiếp tục tiến hành, bọn giáo chúng kích động chưa từng có, thay phiên hướng về Hải thần dâng hương, cầu phúc.
Lý Trường Thọ bấm ngón tay tính toán, chính mình hương hỏa công đức…
Đang nhanh chóng tăng vọt.
Ngao Ất xếp bằng trên đất trống ở trong rừng, lẳng lặng suy nghĩ. Y vừa nghe được giáo nghĩa Hải Thần giáo, trong lòng đối với “Trường Thọ huynh” lại nhiều thêm mấy phần khâm phục.
Cách đó không xa, mười mấy vạn người tiếp tục chúc mừng, Ngao Ất nhìn chăm chú lên mây mù công đức bay lên nơi đó, ánh mắt trong lộ ra một chút ghen tị.
Từng có lúc, Long tộc đã từng như vậy…
"Ất huynh?"
Bên cạnh truyền đến tiếng người, Ngao Ất liền vội vàng đứng lên nhìn lại, đã thấy một trung niên đạo giả dạo bước mà tới.
Người này cười cười, niệm câu thi từ lần trước hai người gặp mặt lúc trước từng đọc qua. Ngao Ất cũng nhìn ra trên người hắn thi triển chướng nhãn pháp, lập tức rõ ràng một chút.
Ngao Ất cẩn thận cảm ứng, người này vẫn là tu vi Phản Hư cảnh cấp tám, thân phận đã xác nhận không thể nghi ngờ.
… Nhân giáo Độ Tiên môn đệ tử, Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ hành lễ nói:
"Làm Ất huynh chê cười."
"Trường Thọ huynh nói quá lời" Ngao Ất ôm quyền đáp lễ rồi sánh vai dạo bước cùng Lý Trường Thọ.
Mà Lý Trường Thọ lúc này đã quan sát được phản ứng Ngao Ất, cho ra một chút kết luận, biết được chính mình tiếp theo nên chọn cái “bước thứ ba” như thế nào.
Lý Trường Thọ nhìn Ngao Ất, quanh người hai người bố trí một tầng kết giới cách âm đơn giản, nghiêm mặt nói, "Ất huynh cảm thấy, Nam Hải thần giáo này như thế nào?"
Ngao Ất chậm rãi gật đầu, nói:
"Giáo nghĩa dạy người làm việc thiện, cũng không phải là giáo phái đơn thuần cướp đoạt hương hỏa, ý nghĩa phi phàm."
Lý Trường Thọ cười cười, tựa hồ đối với câu trả lời của y đã sớm đoán trước.
Ngao Ất không chịu được thấp giọng hỏi:
"Trường Thọ huynh, ngươi có thể cho ta biết được ngọn nguồn, Hải thần giáo này rốt cuộc là…"
Lý Trường Thọ lập tức lắc đầu, chỉ chỉ phía trên, vừa chỉ chỉ miệng của mình, vừa chỉ chỉ dưới mặt đất.
Ngao Ất cái hiểu cái không, hốt hoảng, lập tức rõ ràng một chút cái gì.
“Quả nhiên đúng là như mình nghĩ, Trường Thọ huynh chỉ là người bị đẩy lên trước sân khấu, là cao thủ Nhân giáo thu thập hương hỏa công đức.”
Lý Trường Thọ lại cười cười, thở dài:
"Vừa rồi những Thần sứ kia, gây cho Long cung tiên binh một chút tổn thương, đáy lòng ta cũng thực băn khoăn."
Ngao Ất sững sờ, tùy theo lại nghĩ tới cái gì.
“Không chỉ là Nhân giáo cao thủ, phía sau còn có Vu tộc tính toán!”
…Hải thần nào đó: Ta không nói cái gì nha!
Ngao Ất lập tức cười nói:
"Yên tâm, đây bất quá là việc nhỏ, ta sau đó căn dặn bọn họ một câu là được."
Ngao ngửa đầu nhìn “Lý Trường Thọ” bên cạnh, đáy lòng cảm khái không thôi.
"Trường Thọ huynh vừa rồi hỏi ta, có biết nỗi lo âu của Long tộc, Trường Thọ huynh lại hiểu được bao nhiêu?"
Lý Trường Thọ thở dài:
"Bên ngoài không lo lắng việc gần, lại có cổ họa tồn lại, sống mơ mơ màng màng, Hải nhãn khó chống đỡ.
Ất huynh, ta đại khái biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng chỉ là dựa vào sức một người, ngươi rất khó thay đổi cục diện này."
Lý Trường Thọ nói một trận, bí mật quan sát ánh mắt Ngao Ất.
Vừa rồi, hắn dùng một loạt thủ pháp lừa dối, chẳng hạn như “cố ý lưu bạch”, “có chút ám chỉ”, “mặc cho ngươi mơ màng”, “từng bước vào bẫy”…
Nhưng cảnh giới tối cao của lừa dối, là chính mình không mở miệng, mà làm cho đối phương chủ động đưa ra điều mình muốn thỉnh cầu.
Như thế, liền có thể nhân quả tái giá.
Nói không chừng đến cuối cùng, Ngao Ất sẽ còn đối với hắn cảm động đến rơi nước mắt, nói một câu: