Sư Huynh À Sư Huynh

Chương 22: Phương án thứ nhất giúp sư phụ độ kiếp



Tề Nguyên uống rượu đến tận lúc nửa đêm mới trở về Tiểu Quỳnh Phong.

Bảy tám năm nay, Lý Trường Thọ chưa từng thấy sư phụ vui vẻ như vậy, lúc sư phụ đi dường như đang ngân nga điệu hát dân gian, không rõ là biết được từ nơi nào.

Lúc Tề Nguyên đi ngang qua cửa phòng Lý Trường Thọ thì cất giọng hỏi: “Trường Thọ! Đang tu hành à?”

“Thưa sư phụ, đệ tử đang nghỉ ngơi. Hôm nay con muốn thư giãn một chút, ngày mai mới tiếp tục tu hành.”

Lý Trường Thọ ngồi trên giường cỏ nhắm mắt đả tọa, cung kính trả lời, vừa muốn đứng dậy ra mở cửa, thì nghe tiếng sư phụ cười nói:

“Con nghỉ ngơi cho khỏe đi, vi sư cũng muốn tiếp tục bế quan. Lần này con làm không tệ, dùng độn pháp cứu được sư điệt Hữu Cầm Huyền Nhã của Phá Thiên Phong, việc này làm rạng rỡ thêm thanh danh của Tiểu Quỳnh Phong chúng ta.

Nhưng con không thể vì thế mà tự mãn, trong mọi việc thì tu hành phải được đặt lên hàng đầu, không nên quan tâm đến độn pháp nữa, tu vi bản thân mới là điều quan trọng.”

“Đệ tử đã hiểu”, Lý Trường Thọ ở trong phòng đáp lời.

Lão đạo Tề Nguyên vuốt râu, cười rồi dặn dò: “Uh, cố gắng củng cố cảnh giới cho tốt đi. Tu hành không thể vội vã, vững vàng thận trọng từng bước mới có thể vượt qua mấy cửa ải lớn kia.

Con nghỉ ngơi đi, vi sư đi đây.Mấy ngày nay, Linh Nga lo lắng cho con, có chút tiều tụy, ngày mai nhớ an ủi nha đầu đó nhiều một chút.”

“Dạ”, Lý Trường Thọ cao giọng đáp.

Tề Nguyên cười cười, tiếp tuc ngân nga điệu hát dân gian, cất bước trở về ngôi nhà tranh của mình, sau đó mở ra mấy đạo trận pháp xung quanh.

Bế quan tu hành ai mà không muốn yên lặng một chút, nên các loại trận pháp dùng để cách âm và cảnh giới đương nhiên không thể thiếu.

Lý Trường thọ nhìn những hộp ngọc trong túi trữ vật pháp khí, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chuẩn bị thêm chút thời gian, xây xong đan phòng theo ý định của mình, là có thể lập tức khai lò luyện chế ra Dung Tiên Đan.

Chỉ cần luyện chế thành công Dung Tiên Đan, để cho sư phụ dùng khi độ kiếp, thì khi đối mặt thiên kiếp, có thể đạt tới chín thành sống sót.

Thành tiên thì phải trải qua thiên kiếp, bất kỳ sinh linh nào muốn trường sinh, đều phải trải qua và đối mặt với nó.

Thiên lôi vừa rơi xuống, sinh tử không ai biết.

Từ xưa người độ kiếp thành tiên, không ai dám nói mình chắc chắn sẽ sống sót trong thiên kiếp.

Hơn nữa trước kia sư phụ bởi vì một lần bị thương, tổn thương đến Đạo cơ, tu vi của bản thân cũng không quá vững chắc, thần hồn chi lực so với tu sĩ cấp chín bình thường lại yếu hơn gấp đôi.

Nếu không suy nghĩ tìm những biện pháp khác, sư phụ khi đối mặt thiên kiếp, chắc chắn phải chết.

Thế nhưng sư phụ, hết lần này đến lần khác lại muốn nhanh chóng độ kiếp thành tiên...

Tề Nguyên không chỉ là sư phụ của hắn và Linh Nga, mà còn là phong chủ của Tiểu Quỳnh Phong thế hệ này. Lão là phong chủ duy nhất trong Độ Tiên Môn chưa thành tiên, cho nên khi nghị sự trưởng lão, phong chủ căn bản không bao giờ thông báo đến Tiểu Quỳnh Phong.

Nếu như so sánh, Tửu Cửu sư thúc nhập môn muộn hơn sư phụ mấy năm nhưng lúc này đã là Chân Tiên, bỏ xa sư phụ tít đằng sau lưng...

Trước khi thành Tiên, tuổi thọ Luyện Khí sĩ Nhân tộc không quá ba ngàn năm, đây là do Thiên Đạo quy định. Thật ra Tề Nguyên còn sống ít nhất mấy trăm ngàn năm nữa.

Nhưng Lý Trường Thọ biết, sư phụ cũng không muốn áp chế cảnh giới, càng không muốn chờ đến lúc tuổi thọ gần hết lại đi liều một lần xem có thể thành Tiên hay không.

Có khi Lý Trường Thọ cảm giác được, sư phụ đã từng suy nghĩ muốn chết dưới thiên kiếp, muốn lấy tinh thần quyết tử để đi đánh cược một lần, hi vọng tìm ra một con đường có thể sống sót!

Việc này nghe rất nhiệt huyết, nhưng ý tưởng của sư phụ dưới đánh giá của Lý Trường Thọ là ngoan cố lại còn ngu dốt.

Cho nên, Lý Trường Thọ mới âm thần chẩn bị trong mười lăm năm qua ...

Vì thế hắn mới lần đầu vi phạm quy tắc của mình, rời nơi trú ẩn của sơn môn, đi Bắc Lô Câu Châu. Ở đây hắn phát hiện Tiên Giải thảo, lại mạo hiểm suy nghĩ tính kế Tam Tình Bích Ba xà và đám người Vũ Văn Lăng.

Lý Trường Thọ chuẩn bị “Giúp sư phụ độ kiếp”, phương án thứ nhất, chính là dùng Tiên Giải Thảo luyện chế ra Dung Tiên đan.

Sư phụ khi độ kiếp, chỉ cần chịu được đạo Thiên kiếp thứ nhất, tự bản thân sinh ra luồng tiên khí đầu tiên. Lúc đó lão có thể lập tức sử dụng Dung Tiên đan, nhờ đó giả chết mở ra con đường binh giải, tránh thoát đợt thiên kiếp tiếp theo.

Tiên nhân nếu như độ kiếp thất bại, sau khi binh giải có thể hóa thành “Trọc Tiên”.



Trọc tiên dù tu vi, thần thông kém xa Nguyên Tiên bình thường, nhưng tuổi thọ thì bằng nhau, lại còn có thể tiếp tục tu hành đến cảnh giới cao hơn.

Căn cứ vào cổ tịch ghi chép, Trọc Tiên tu luyện đến cảnh giới cao nhất là Chân Tiên. Cho nên con đường này được gọi là Địa Tiên đạo, dùng để phân biệt với Thiên Tiên đạo.

Bên trong phương án thứ nhất này, thậm chí Lý Trường Thọ đã sắp xếp xong cho sư phụ lúc về già.

Sư phụ hóa thân Địa Tiên tích lũy tu vi mấy trăm năm, rồi mới tiếp tục đi bước tiếp theo, thừa dịp Thiên Đình cần nguồn nhân lực cấp bách, nhận lấy một chức quan nhàn hạ. Như làm thổ địa ở địa phương nhỏ, hoặc sơn thần hay là thần sông, chỉ cần hưởng chút hương hỏa, tuổi thọ đã có thể dài hơn so với Chân Tiên bình thường.

Nếu sư phụ lại đạt chút thành tích, được thiên đình ghi công thì có khả năng sống lâu hơn so với Thiên Tiên.

Lại để sư phụ đi Thiên đình kết giao hảo hữu, đến khi hắn và sư muội chuẩn bị đầy đủ cũng có thể lên Thiên đình nhận chức quan nhàn hạ. Tương lai sau này, bọn họ từ cơ cấu quản lý bên trong nhận lấy một tờ lý lịch nguyên lão, sau đó an tâm dưỡng già.

Quy hoạch hoàn mỹ.

“Đan này luyện chế cũng không quá khó.

Nếu có thể mời Tửu Cửu sư thúc, một vị Chân Tiên đi hỗ trợ, lại chuẩn bị thêm mấy phần nguyên liệu, là sẽ luyện chế thành công.

Nhưng...”.

Sư phụ chính là loại luyện khí sĩ điển hình của tông môn, đến chết vẫn thích sĩ diện. Muốn thuyết phục người dùng biện pháp này để bảo toàn mạng sống, xem ra còn khó khăn hơn việc đi tìm kiếm Tiên Giải Thảo.

Nhưng, thân là đệ tử thì phải gánh lấy phần nhân quả này, không thể trốn tránh trách nhiệm.

Nếu thực sự không được, hắn chỉ có thể vừa dụ dỗ vừa lừa, bên ngoài Dung Tiên đan bao phủ thêm lớp đường, nói là đan dược cứu mạng...

Nghĩ tới đây, trên môi của Lý Trường Thọ cũng lộ ra một nụ cười nhẹ.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng côn trùng, ngồi bên trong nhà hắn bắt đầu nhớ lại những chuyện đã trải qua khi ra ngoài lần này, để kiểm điểm chỗ thiếu sót của bản thân.

Thủ đoạn đối phó với Nguyên Tiên không đủ, xử lí chưa được nhanh.

Cắt giấy thành người có chỗ cần phải cải tiến, làm ra phân thân từ đầu tới cuối không đạt được giả mà như thật.

Ngũ hành độn pháp chuyển đổi hơi chậm chạp, chính mình lúc tiến vào dưới gốc rễ cây bách thụ già kia, ở trong đất bại lộ ra một ít ba động...

Bản thân tự kiểm điểm lại, sau này vẫn còn có nhiều thời gian bù đắp những sai sót đó. Dù sao hắn cũng không nhất định phải ra ngoài, trong núi ngoan ngoãn tu hành là tốt nhất.

Liên quan tới Thiên kiếp của bản thân.

Hắn ngược lại không chút sốt ruột, nếu như không nắm chắc chín mươi chín phần trăm, tuyệt đối sẽ không đi tới một bước này.

-- không phẩy một phần trăm kia, Thiên đạo có thể sẽ động kinh.

Đông!

Tường gỗ của nhà tranh bị cục đá đập trúng, Lý Trường Thọ bấm ngón tay suy tính, không ngờ đã qua giờ Dần.

Lý Trường Thọ đứng dậy cất bước ra khỏi nhà tranh, đi về phía căn phòng sát vách nơi sư muội đang ở.

...

Sư muội nhập môn đã mười năm, dù là dạy học, học bù hay dạy về cách sống thường ngày, phần lớn đều diễn ra ở giờ Dần.

Đến trước nhà tranh, Lý Trường Thọ nhẹ nhàng gõ cửa, cửa gỗ tự động mở ra một khe hở. Hắn lập tức đẩy cửa đi vào.

Màn che màu hồng hiện ra trước mặt, tấm thảm dưới chân cũng đổi thành một màu hồng cùng loại.

Đằng sau tấm bình phong hơi mờ, là bóng hình quen thuộc xinh đẹp đang nằm nghiêng trên giường, mặt thì quay vào bên trong, váy mỏng trên người có một ít cảnh đẹp như ẩn như hiện.

Đặc biệt nhất là cảnh tượng mông lung, làm tâm thần người ta không yên nhưng lại không chút dung tục.

Nhưng hai mắt của Lý Trường Thọ chưa từng liếc nhìn dù chỉ một lần, ngồi ở cái ghế đặt giữa phòng lạnh nhạt nói:



“Đừng giả bộ ngủ nữa, ngủ tư thế hiền hòa như vậy không giống kiểu của muội khi ngủ.”

Lập tức đằng sau tấm bình phong truyền tới một tiếng làm nũng: “Sư huynh, người ta vừa rồi học pha chế Nhuyễn Tiên tán, hiện tại cả người đều mỏi mệt, đầu có chút mê muội, không thể làm được chuyện gì nữa, thân thể cũng chẳng còn một chút sức lực.”

Lý Trường Thọ gật đầu, giả bộ đứng dậy, “Vậy ngày mai, chúng ta sẽ bàn bạc, dù sau cũng không phải chuyện gì lớn.”

“Đợi đã!” Linh Nga trong nháy mắt thay đổi, mang theo chút bất mãn, phàn nàn: “Ngồi xuống! Ta sẽ ra ngay!

Hừ, hôm nay huynh nhất định phải giải thích rõ ràng, vì sao trở về muộn như vậy!”

Lập tức một trận xột xoạt vang lên, Lam Linh Nga nhanh chóng đổi lại váy dài từ bình phong đi ra, ngồi ở cạnh bên, thở phì phò trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ.

Hắn đành cười một tiếng, nói: “Đúng là ta gặp một số chuyện ngoài ý muốn, Nguyên Thanh của Phá Thiên Phong muội có biết không?”

“Ừ”, Linh Nga nhấp nháy đôi mắt, “Là đệ tử Phá Thiên Phong ngày đó cùng sư huynh đi Bắc châu, tu vi đứng hàng thứ hai của thế hệ chúng ta, nghe nói rất ôn nhu.”

“Nhớ kỹ, nam nhân ôn nhu vĩnh viễn chỉ là bề ngoài. Lần này gã định mưu đồ với Hữu Cầm Huyền Nhã, kết quả bị nàng giết chết.”

Lý Trường Thọ lắc đầu, sắp xếp lại những hình ảnh mình thấy được trong trí nhớ của tàn hồn kia, “Gã tự cho mình thông minh, nhưng thật ra là vì chuyện nhỏ mà làm hư mất chuyện lớn. Từ bỏ thân phận đệ tử Độ Tiên môn của bản thân, quan tâm đến vương quyền như mây khói ở thế tục.”

Linh Nga nâng cằm lên, thân thể tựa trên bàn vuông, nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Trường Thọ chậm rãi nói: “Hữu Cầm Huyền Nhã là Lục công chúa của một quốc gia thế tục ở Nam Châu, còn Nguyên Thanh lại không phải là con trai trưởng trong một nhà quyền quý, được gọi là Tứ công tử.

Mẫu thân của Nguyên Thanh chắc là vợ lẻ của nhà quyền quý này, nhưng bà ta cũng không tầm thường, bản thân là tiểu thư của một nhà quyền quý khác, tự mình có chút thế lực. Sau đó những người này bèn để mắt tới Lục công chúa, người được mang đến Độ Tiên môn tu hành.

Nguyên Thanh chỉ cần cưới được Lục công chúa, thì sẽ trở thành phò mã của quốc gia này, sau đó ở trong gia tộc của mình thu được quyền lực càng ngày càng nhiều, từ đó mưu đồ đến hoàng tộc. Cho nên bọn họ dùng hết mọi biện pháp, để Nguyên Thanh được gia nhập Độ Tiên môn. Bản dịch được dịch tại bachngocsach.com

Nguyên Thanh mặc dù không thua kém ai, nhưng sáu mươi năm cũng không thể ôm được mỹ nhân về. Nhóm người sau lưng gã lo ngại tình cảnh này, rốt cuộc không đợi được nữa, định bí quá hóa liều...”

Lý Trường Thọ kể sơ lược chuyện đã xảy ra cho sư muội nghe.

“Kết quả hiện tại, những người này ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, hai gia tộc đều bị liên lụy, xem ra sẽ bị vua của nước họ nhổ tận gốc, để làm dịu cơn giận của Độ Tiên môn.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Nga lộ vẻ suy tư, Lý Trường Thọ ấm giọng hỏi:“Tiểu Nga, từ chuyện xưa này, muội học được những gì?”

“Ưm--”

Linh Nga đắn đo một chút, sau đó nói một cách quả quyết: “Nữ tử tuyệt đối không được làm vợ lẽ! Không thì khi tranh giành quyền lực trong nhà sẽ rất mệt mỏi!”

“Khụ khụ!”

Lý Trường Thọ không chịu được một tay nâng trán, “Còn gì nữa không?”

“Tên Nguyên Thanh này sắp xếp bố cục quá thiếu sót, hơn nữa nhánh thế lực kia của nhà quyền quý này, đánh giá quá thấp thực lực của Độ Tiên môn và giá trị đệ tử đối với môn phái.”

Linh Nga vô cùng nghiêm túc, phân tích rồi nói, “Ta cảm thấy đúng ra nên chèn ép Hữu Cầm Huyền Nhã, ẩn nhẫn mấy ngàn năm để tu thành Thiên Tiên, sau đó âm thầm làm người trị vì sau lưng của quốc gia này. Tiếp đó cho người vơ vét tài lực quốc gia để cống nạp lên, gia tăng địa vị và tầm quan trọng của chính mình, trong thế tục và Tiên môn, hai bên cùng phát triển!

Muốn dựa vào con rể để làm vua, không khỏi quá mơ mộng hão huyền, những ông vua này đâu bao giờ thiếu người nối dõi.”

Lý Trường Thọ:...

“Được rồi, chuyện này xem như ta kể nghe cho vui. Nhà muội cũng là quyền quý thế tục, vốn định nhắc nhở muội một chút, lấy đó mà làm gương.”

“Hì hì”, Linh Nga hé miệng cười, “Sư huynh yên tâm, không có ngươi Linh Nga sẽ không đi.”

Lý Trường Thọ lắc đầu cười khẽ, “Lấy túi thuốc ra đi, ta bổ sung cho ngươi, lần này chắc là có chút hao tổn."

Trong nháy mắt Linh Nga chột dạ, chậm rãi ngồi thẳng người, khép lại đôi chân nhỏ trắng nõn. Hai tay nàng đặt trên đầu gối, đôi tròng mắt nhẹ nhàng chớp chớp, làm ra vẻ...

Nhu thuận, đáng yêu, ngây thơ.

Đan dược và độc phấn của sư huynh, lần này ra ngoài, sử dụng không có lãng phí bao nhiêu... chỉ là.