Tình huống tựa hồ còn phức tạp hơn mình nghĩ rất nhiều.
Linh Nga cố ý lộ ra mấy phần thần sắc khó xử, muốn cho ba vị lão đại này đi cho nhanh.
Nàng không muốn xen vào việc của người khác, nhất là chuyện không liên quan gì đến sư huynh hay sư phụ.
Nhưng lúc này, trái phải là hai vị sư huynh phong khác là Đô Lâm phong và Tiểu Linh phong, trong không khí tràn ngập một loại hương vị căng thẳng …
Nên làm cái gì bây giờ?
Dưới cây liễu, Linh Nga chuyển đến bên cạnh bàn thấp, ba sư huynh sư tỷ đồng môn này đối với nàng đều vô cùng lạ lẫm, đang ngồi ba phía ngay tại bàn thấp.
Ngồi đối diện Linh Nga, là một sư tỷ có khuôn mặt mỹ lệ, tư thái đoan trang, là sư tỷ Đô Lâm phong, Lưu Nhạn Nhi.
Trước đây lúc vị sư tỷ này đến Tiểu Quỳnh phong, Linh Nga vốn cho rằng vị sư tỷ tới tìm sư huynh nhà mình, là cùng dạng “nhân vật nguy hiểm” giống Hữu Cầm sư tỷ, nhưng hàn huyên một hồi, Linh Nga phát hiện mình đã hiểu lầm.
Vị sư tỷ này tìm sư huynh của mình, rõ ràng là có chính sự.
Sự tình bắt nguồn từ lần lịch duyệt đại hội bảy năm trước kia, Lưu Nhạn Nhi sư tỷ cùng với Vương Kỳ sư huynh cùng đi Bắc Châu lại nảy sinh tình cảm. Sau khi về núi, hai người liền phi hạc truyền thư, mặt mày đưa tình, một tới hai đi, cảm tình càng đậm.
Gần đây Nhạn Nhi sư tỷ cùng vị sư đệ này có ý định đồng tu, bọn họ quyết định đi Bách Phàm Điện đăng ký, chính thức kết thành đạo lữ, cùng nhau tu hành tại Đô Lâm phong hoặc Tiểu Linh phong.
Nhưng ai mà biết được, thân sư đệ của Lưu Nhạn Nhi, cũng chính là vị nhân huynh bên tay trái Linh Nga, Lưu Tư Triết của Đô Lâm phong đột nhiên vùng lên.
Gã phản đối mối hôn sự này!
Là do gã đã yêu đơn phương cả trăm năm nay rồi.
Lưu Tư Triết nhập môn từ khi còn nhỏ, luôn ôn nhu đi theo sau lưng sư tỷ cùng họ, suốt ngày một “sư tỷ” hai “sư tỷ”.
Dần dần, thiếu niên bắt đầu phiền muộn, có giai nhân xinh đẹp trong lòng.
Nhưng Lưu Tư Triết cảm thấy nhập môn còn thấp, tu vi không bằng sư tỷ của mình, không bảo vệ được sư tỷ nên vẫn để phần tâm tư này ở đáy lòng, gian khổ tu hành, cố gắng ngộ đạo, dần bộc lộ tài năng trong tiên môn.
Mãi cho đến hôm nay, Lưu Tư Triết ở trong môn đã là đệ tử bài vị thứ sáu, đã tu đến Phản Hư cấp sáu, được môn phái ban thưởng, được chân truyền của Đô Lâm phong chủ.
Gã nghĩ đã đến lúc biểu lộ tâm ý của mình với sư tỷ, ai ngờ lại thấy…
Lại thấy sư tỷ mình thương mến, đang bị đồng môn Tiểu Linh phong dắt đi!
Lúc này Lưu Tư Triết đứng ra bày tỏ tâm ý với sư tỷ. Lúc ấy Lưu Nhạn Nhi bị hù dọa, nhưng lập tức uyển chuyển từ chối Lưu Tư Triết.
“Sư đệ, ta vẫn luôn xem ngươi là sư đệ thân cận nhất mà thôi”.
Lưu Tư Triết không cam lòng, không ngừng truy vấn sự tình của Lưu Nhạn Nhi và Vương Kỳ, còn lén ước chiến với Vương Kỳ.
Kỳ Kỳ sư đệ…
Tiểu Linh phong Vương Kỳ cũng không yếu, sau khi từ Bắc Châu trở về tu vi đột phá liên tiếp, tâm tính vốn có chút phóng đãng cũng thu liễm rất nhiều, bây giờ cũng vừa vặn tu hành đến Phản Hư cấp sáu, xếp hạng đệ tử trong môn phái tăng lên rất nhiều, xếp đến thứ tám.
Vương Kỳ sau khi hỏi ý Lưu Nhạn Nhi, tôn trọng ý kiến Lưu Nhạn Nhi, nên vẫn chưa đáp ứng trận ước chiến này.
Thế là, sự tình càng nháo càng hăng, Lưu Tư Triết và Vương Kỳ không nhường nhau chút nào.
Mấy ngày nay, còn dẫn đến chuyện nhóm đệ tử Đô Lâm phong và Tiểu Linh phong giằng co với nhau, bị trưởng lão trong môn trách cứ.
Chuyện này nhất định phải giải quyết thật nhanh.
Hôm nay Lưu Nhạn Nhi đến Tiểu Quỳnh phong cũng không phải tới chơi, mà là muốn tìm người đồng hành cùng bọn họ lúc đó là Lý Trường Thọ, muốn Lý Trường Thọ làm chứng.
Như thế để giải thích rõ ràng với Lưu Tư Triết rằng, “Nhạn Nhi sư tỷ” và “Kỳ Kỳ sư đệ” vừa thấy đã yêu như thế nào.
Không ngờ Lưu Nhạn Nhi chân trước vừa tới, Vương Kỳ và Lưu Tư Triết đã đuổi sát theo sau, mới thành cục diện tương đối hung hăng khó xử lúc này.
Lam Linh Nga nhìn bàn thấp gần như sắp bị khí thế hai người làm cho đổ nát, đáy lòng thoáng có chút đau…
Đây là do sư huynh tự tay làm.
“Hai vị sư huynh?”
“Ừm?”
Hai khuôn mặt nghiêm túc đồng thời nhìn lại, Linh Nga lập tức rụt cổ một cái.
Lam Linh Nga cười nói: “Hai vị sư huynh có thể sang một bên chờ được không? Nữ tử chúng ta có vài lời không tiện để các huynh nghe”.
Lưu Tư Triết và Vương Kỳ đồng thời nhìn Lưu Nhạn Nhi, trong ánh mắt Lưu Nhạn Nhi mang theo vài phần bất đắc dĩ và đồng ý.
Lập tức, hai người đứng dậy, đi về phía một bên hồ.
Vương Kỳ lại vô cùng cẩn thận, dưới tàng cây bày ra một đạo pháp lực kết giới. Lưu Tư Triết kia thấy thế cũng quay trở lại, bên ngoài kết giới đó lại làm thêm một tầng kết giới càng dày, càng mạnh hơn vây lại.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong không khí lập tức xuất hiện vài tia sét nhỏ.
Trong kết giới, Lưu Nhạn Nhi bỗng có cảm giác sứt đầu mẻ trán.
“Nhạn Nhi sư tỷ, sư huynh ta đi đoạn trần duyên, ít nhất một năm nữa mới trở về”.
Tiểu Linh Nga nói một hồi, nhắc nhở: “Tỷ có thể đi tìm Hữu Cầm sư tỷ thương nghị việc này không?”
“Ta đã đi qua rồi”, Lưu Nhạn Nhi nhẹ nhàng thở dài, “Hữu Cầm sư muội đang còn bế quan, ta cũng không dám quấy rầy, bây giờ việc này chỉ có thể nhờ Trường Thọ sư đệ nói một đôi lời.”
Linh Nga có chút khó hiểu: “Thế nhưng mà, sư huynh ta làm sao có thể chứng minh các vị vừa thấy đã yêu được?”
“Người sư đệ này của ta vốn tứ chi phát triển." Lưu Nhạn Nhi cười khổ nói “Hiện tại hắn cảm thấy ta mang Kỳ Kỳ sư đệ ra làm khiên chắn, không muốn chậm trễ con đường tu tiên. Nhưng thật tình ta… Aizz, phải làm sao mới ổn đây, bên Tửu sư thúc ta cũng hỏi qua rồi. Tửu sư thúc cũng đang bế quan, Trường Thọ sư huynh bây giờ lại không có ở đây”.
Lam Linh Nga vừa định uyển chuyển biểu đạt, việc này không liên quan đến Tiểu Quỳnh phong nhà nàng. Nhưng nàng còn chưa kịp chuẩn bị tốt ngôn ngữ, đột nhiên cảm nhận được mặt đất tựa hồ rung động…
Ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại thấy hai vị sư huynh Phong kia đang “đấu sức” bằng chân trên khu đất trống trước nhà tranh.
Bởi vì môn quy cấm đệ tử tư đấu, nếu có ân oán cần sớm báo cáo Bách Phàm Điện chuẩn bị, trong môn phái có an bài nơi giải quyết ân oán. .
Thân là những người đứ đầu trong tiên môn, lúc này Vương Kỳ và Vương Tư Triết đều đang cố gắng khắc chế. Bọn họ chỉ bước chân trái lên trước, dùng đầu gối đụng nhau, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Lưu Nhạn Nhi lập tức đưa tay nâng trán, lòng càng rối không biết nên làm sao cho vừa.
Tiểu Linh Nga ngược lại nháy mắt mấy cái, loại tình hình này… so với linh thú sau núi lúc tranh đoạt phối ngẫu cũng không sai biệt lắm!
Đáy lòng cười khẽ, tâm tư Linh Nga thay đổi, đã có quyết sách.
Nàng đứng dậy đi ra khỏi kết giới, hô lên với hai người kia: “Đừng đánh nữa, các người đánh vậy không chết ai được! À nhầm, không phải. Hai vi sư huynh chú ý một chút, trong môn cấm đệ tử tư đấu, nơi này còn là Tiểu Quỳnh phong nhà ta. Hai vị đã đến đây rồi, không bằng nghe theo quy củ Tiểu Quỳnh phong nhà ta mà làm, mặc kệ cuối cùng Nhạn Nhi sư tỷ chọn lựa thế nào, các người trước tiên cứ ở đây tranh cao thấp. Thế nào?”
Hai người này từng người nhảy ra, mặc dù đầu gối đau nhức kịch liệt, biểu hiện đều phong khinh vân đạm, từng người gật đầu.
Lưu Tư Triết hỏi: “Quy củ thế nào?”
“Sư huynh ta yêu thích cất rượu”, Linh Nga mỉm cười, “còn mời hai vị sư huynh đánh giá”.
Một lát sau…
Loảng xoảng hai tiếng, Vương Kỳ và Lưu Tư Triết cùng nhau ngã sấp trên bàn thấp, vò rượu trên tay từng người rơi xuống, đều chỉ uống được một phần ba.
Dù sao cũng đã pha loãng Giai Nhân Mị của Tửu Cửu hay uống.
Lưu Nhạn Nhi thở nhẹ một cái, nhìn Linh Nga cảm kích cười một tiếng, nhưng vẫn không có ý muốn đi.
“Nhạn Nhi sư tỷ, ta có một biện pháp, có lẽ có thể giúp tỷ giải quyết”.
Trong lòng Linh Nga bất đắc dĩ, ra hiệu Lưu Nhạn Nhi tới trước một chút, nhẹ giọng nói vài câu bên tai nàng.
Lưu Nhạn Nhi cau mày nói: “Việc này có ổn không?”
“Tất nhiên, nếu người nào nguyện ý vì tỷ mà nuôi dưỡng con của người khác thì mới là người có thể phó thác chung thân.” Linh Nga nháy mắt mấy cái: “Nhưng nhớ là làm việc này phải tìm người làm chứng, miễn cho thanh danh sư tỷ bị hao tổn”.
“Thụ giáo! Việc này nếu có thể thành thì phải đa tạ sư muội rồi!”
Lưu Nhạn Nhi hứng thú bừng bừng đứng dậy, làm động tác vái chào. Lam Linh Nga lập tức khoát khoát tay.
Rất nhanh vị sư tỷ này dùng hai đám mây, đưa hai vị sư huynh say không còn biết gì lên không trung, cưỡi mây bay về hướng Đô Lâm phong.
“Thiệt là, chuyện gì cũng tìm tới sư huynh ta. Đại sư huynh Tiểu Quỳnh phong ta rảnh rỗi vậy sao?”
Lam Linh Nga khẽ hừ một tiếng, cầm một cái khăn tay, mang theo cái bàn thấp đi đến bên hồ, cẩn thận rửa sạch.
Có nên kêu sư phụ đi Đô Lâm phong xem náo nhiệt không nhỉ?
Được rồi, đừng gây chuyện, không thì sư huynh trở về khẳng định lại mắng mình một trận.
"Sư huynh thối, đoạn trần duyên mang theo sư muội đi cùng cũng được mà? Ta còn có thể giúp ngươi cùng nhau dập đầu trước mộ!
Thực sự là. . .
Về sau bản sư muội đi đoạn trần duyên, ngươi không muốn đi cũng lôi kéo ngươi đi bằng được, hừ!"
. . . Đây là dãi phân cách của Mặc Mặc Phi Ngữ ta, truyện này hạp ý ta phết …
Ở một nơi cách Độ Tiên môn sơn môn hai ngàn dặm về phía tây nam, trong một chỗ sơn cốc ở linh mạch thứ sáu chữ Thiên.
"Không biết Linh Nga ở nhà có gây họa hay không."
Lý Trường Thọ từ đả tọa tỉnh lại, miệng lẩm bẩm, trong mắt một mảnh bình yên.
Trong lúc không ngừng cũng cố cảnh giới, tu vi bản thân mặc dù không tăng lên, nhưng thực lực lại tăng trưởng rõ rệt với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Kiểm tra xong mạng nhện bố trí xung quanh, cùng các tiểu trận cảnh báo, Lý Trường Thọ đổi qua cái động khác, tiếp tục bế quan.
Trong nháy mắt, hắn ra bên ngoài Độ Tiên môn đã hơn một năm.
Dù ngay bên ngoài sơn môn, nhưng hắn không muốn trở về quá sớm, trừ thời gian thủ mộ ba năm bên ngoài, hắn còn phải tính toán cân nhắc thêm thời gian tiêu tốn trên đường, làm tốt chuyện một tên đệ tử Phản Hư cảnh cấp bốn.
Hơn ba năm hắn không có mặt, tất cả tiên miêu trong núi hẳn là, lại tăng lên thêm một hai tiểu cảnh giới.
Bản thân mình biểu hiện ra Phản Hư cảnh cấp bốn, đuổi theo đệ tử chủ chốt là được rồi, đã có thể hưởng thụ phần lớn đãi ngộ đệ tử trong môn phái, lại không bị quá nhiều người quan tâm nhìn chăm chú trong môn.
Thời gian về núi ngày càng gần tới, đáy lòng Lý Trường Thọ càng có chút phiền muộn.
Tục ngữ nói, một phân tiền làm khó anh hùng.
Hiện tại tài sản của mình so với tu vi cảnh giới bản thân càng khó khăn nghiêm trọng.
Tình huống tương tự đời trước hắn chơi game, nhận được gói quà lớn, lại không có trang bị nào dùng tốt.
Đi đâu có thể kiếm chút tiền của đây?
Muốn cải tiến đại trận Tiểu Quỳnh phong, cần lượng lớn tiền của;
Chính hắn muốn tăng thêm thủ đoạn ngăn địch, cũng cần lượng lớn tiền của. . .
Nếu mình có linh thạch xài mãi không hết thì tốt.
Lý Trường Thọ nâng cằm lặng yên suy tư.
Trước đây kỳ thật hắn có ý định xài mưu ma chước quỷ đánh chủ ý đến linh quáng Độ Tiên môn, nghĩ đến việc sang bên cạnh mở một đầu linh mạch nho nhỏ, vấn đề linh thạch sẽ trực tiếp giải quyết.
Nhưng Lý Trường Thọ cảm thấy làm như vậy thật là không chính trực;
Độ Tiên môn tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, chính hắn bây giờ có chút thực lực, không muốn đi làm tay chân trong môn vậy thì thôi, còn đi đào linh quáng tiên môn nhà mình?
Đây cũng không phải là xài tí lông dê của môn phái, đây là trực tiếp đào thịt dê môn phái rồi.
"Đi phường trấn gần nhất một lần? Bán một ít độc đan tiên đan đi?"
Lý Trường Thọ nghĩ sơ qua, lại cảm thấy ra ngoài như vậy không cần thiết.
Hiện tại hắn có điểm hoài nghi, chính mình có phải có thể chất “Gây sự”.
Khi độ kiếp, hắn tính sai Thiên đạo, làm phải chịu hai lần thiên kiếp, lại rước lấy thiên phạt.
Bị thiên phạt bổ cho trọng thương, chui vào bụng một con cá bỏ chạy về phía tây; bởi vì lúc ấy phát giác được bóng người chạy đến nơi mình độ kiếp, chính là từ phía đông tới.
Kết quả, con cá lớn như vậy còn bị phàm nhân vớt lên bờ!
Chỉ là gặp một Hùng trại, kết quả là mang danh tiếng Hải thần.
Lúc ấy hắn mang chính diện mạo nguyên bản, ngụy trang của hắn đều bị hủy trong thiên kiếp; một năm trước bị Hùng trại dựng lên tượng thần, chính là diện mạo trước đây của hắn. . .
Nếu còn chủ động đi phường trấn ngưu quỷ xà thần hỗn tạp, vậy chẳng phải là còn náo ra chuyện càng lớn hay sao?
Đúng rồi, tượng thần của hắn hẳn là bị dỡ bỏ rồi hả?
Hắn không đi hiển linh lần nào, khẳng định đã bị dỡ bỏ.
Lý Trường Thọ bấm ngón tay suy tính, sắc mặt ngẩn ra, sau đó toàn thân bị hắc tuyến phủ kín. . .
Này mẹ nó!
Khụ khụ, tiểu nam tiên không thể nói tục như vậy được.
Này sao lại thế chứ?
Tượng thần của mình, sao lại có trên trăm tòa rồi?
Hương hỏa công đức bất tri bất giác sao lại nhiều như vậy? So với lúc hắn giết một đầu đại yêu còn nhiều hơn mấy thành!
Là cái quỷ gì thế?
Bởi vì trên người hắn có mang theo một ít đồ vật nhỏ che đậy thiên cơ, nhất định phải chủ động suy tính mới có thể cảm ứng được tình cảnh những ‘Tín đồ” kia bái tế.
Cái kia không phải là. . .
Hẳn là. . .
Chẳng lẽ lại. . .
“Trại chủ!
Ta biết bí mật của đám người Hùng trại cường tráng kia!
Bọn họ mỗi ngày bái tế một vị Hải thần!
Bái vị Hải thần này, không chỉ thân thể trở nên cường tráng, mỗi lần ra biển đánh cá thu hoạch gấp bội, trong tộc không có bệnh tật không có tai họa, vô cùng linh nghiệm!”
“Nhanh! Chúng ta cũng làm một cái tượng thờ!”
Trong đầu hiện ra hình ảnh như vậy, khóe miệng Lý Trường Thọ điên cuồng run rẩy.
Này, cái này sao lại thành như thế?
Bây giờ hắn nói mình thật không có muốn đoạt hương hỏa công đức Tây Phương giáo, đối phương sẽ, sẽ tin sao?
Cái gì có thể chơi đổ Thánh Nhân?
Chính mình bây giờ, có phải hay không đã xong một nửa đường rồi!
Lý Trường Thọ ngoẹo đầu, từ trong miệng đang mở bay ra một cái hư ảnh nho nhỏ, hắn đang bị chấn kinh đến nguyên thần xuất khiếu, nhưng tùy thời bị hắn dùng sức hút trở về. . .