Tửu Cửu nằm ở trên bàn thấp, khuôn mặt đỏ rực, nắm bầu rượu rỗng trong tay, phát ra hai tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn.
Bên kia, Linh Nga có chút dở khóc dở cười khuyên nhủ:
"Sư thúc, người mê rượu quá mức rồi."
"Ôi chao, hắc hắc." Tửu Cửu than nhẹ một tiếng: "Đây là đam mê của ta, cũng không thể tùy tiện vứt bỏ! Vứt bỏ sẽ không còn tinh khí thần nữa rồi!
Tiểu Linh Nga, vài năm không gặp, lại đẹp lên rồi nhé. Để sư thúc nhìn xem!"
"Sư thúc, trận pháp bị người làm hỏng rồi, người đừng nháo nữa..."
Linh Nga cười khổ nhẹ nhàng né tránh, Tửu Cửu hơi ngà ngà say cũng không lỗ mãng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ xinh của Linh Nga rồi lại nằm vật ra.
Đối với tiểu sư thúc, ngồi quá mệt mỏi, còn không bằng thoải mái nằm sấp.
"Linh Nga, sư huynh ngươi đi Phá Thiên phong làm gì."
"Là đi Đạo Tạng điện ạ, rất nhanh sẽ quay trở về."
"À, Đạo Tạng điện..."
Linh Nga vén lại làn váy, ưu nhã quỳ ngồi ở một bên, điều phối thêm một bình Thần Tiên túy cho Tửu Cửu.
May là sư huynh lưu lại cho nàng chút ít thuốc mê... Khục… là rượu nguyên chất… Bằng không tình huống vừa rồi Linh Nga thực sự sợ tiểu sư thúc sẽ tẩu hỏa nhập ma.
"Cảm ơn tiểu Linh Nga! Hắc hắc, đệ tử Tiểu Quỳnh phong thật tốt, nói chuyện lại êm tai, ta rất là thích nơi này đấy."
Chợt nghe Tửu Cửu âm thầm nói:
"Nói đến chuyện tu đạo, đại đạo mỗi người khác nhau, mà đạo của ta chính là tửu, chẳng lẽ không được sao?"
Linh Nga cười khẽ:
"Đương nhiên là được."
Tửu Cửu nâng bầu rượu lên, trút hết mấy giọt rượu còn sót lại vào miệng, chậc lưỡi liếm liếm.
Vừa rồi uống gấp gáp, lúc này có hơi buồn ngủ.
"Tiểu Linh Nga, cho ta mượn giường ngủ nha..."
Lời còn chưa dứt, Tửu Cửu đã mang theo hồ lô đi đến bên giường, nghiêng người cái liền nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Linh Nga chỉ biết cười khổ, thu dọn chén bát trên bàn, lại ngồi ở đó, âm thầm tạ lỗi hạ thuốc mê với tiểu sư thúc...
Cuối cùng nàng âm u thở dài, rồi cầm bồ đoàn ra trước cửa nhà tranh ngồi xuống.
Trận pháp ngoài phòng đã bị Tửu Cửu sư thúc đánh vỡ.
Mà lúc Tửu Cửu sư thúc uống say, lại có thói quen cởi loạn quần áo trên người ra...
Thế là nàng phải ngồi đây canh phòng, tránh cho tiểu sư thúc bị người ngoài nhìn lén.
Ngồi xuống, ngộ đạo.
Ngộ chính là sư chi đạo, muốn chính là sư huynh.
Linh Nga rất nhanh liền thất thần, lại bắt đầu suy nghĩ không biết sư huynh ưa thích loại nữ tử như thế nào, không biết một ngày hay hai ngày sư huynh mới về…
Nhưng lần này, Linh Nga đoán chừng là sai rồi...
Lý Trường Thọ đi Đạo Tạng điện nửa tháng rồi vẫn chưa về.
Lúc Tửu Cửu ngủ dậy, cùng Linh Nga chơi Mô phỏng tiên sinh cho tới Giả dạng con rối, lại từ Giả dạng con rối chơi đến Mô phỏng tiên sinh.
Cuối cùng, sau khi uống cạn sạch chút rượu còn lại của tiểu Linh Nga xong, Tửu Cửu lần nữa trở nên vô cùng buồn chán...
Đợi nửa tháng trời, định tìm Lý Trường Thọ khoe khoang tu vi bản thân tinh tiến, thuận tiện làm chút rượu cho nàng uống, Tửu Cửu nhịn không được đứng lên!
"Tiểu tử này, đi Đạo Tạng điện làm cái gì mà lâu quá vậy! Ta đi Đạo Tạng điện tìm hắn!"
"Ai da, sư thúc... "
Linh Nga vẫn là không khuyên bảo được nàng, Tửu Cửu nổi giận đùng đùng mà nhảy lên không trung, đạp lên trước miệng hồ lô, hướng Phá Thiên phong vội vã bay đi!
Nhưng mà, đã đến bên ngoài Đạo Tạng điện, Tửu Cửu lượn hai vòng vẫn không tìm được thân ảnh của Lý Trường Thọ.
Tiên thức dò xét mấy lần nhưng mà nửa điểm khí tức của Lý Trường Thọ cũng không cảm giác được.
Hay là ở nơi khác?
Tửu Cửu mang theo hồ lô lớn chạy tới trước cửa nội điện, lén lén lút lút làm sao lại đụng tới Kỳ Linh trưởng lão đang ngồi bên cạnh, mất hồn mất vía hô to một tiếng:
"Trưởng lão!"
Kỳ Linh trưởng lão chậm rãi trợn mắt, hai mắt có chút vô thần, sau khi nhìn thấy Tửu Cửu tinh thần liền tươi lên chút ít, khóe miệng hơi mỉm cười...
"Tiểu Cửu, lại tìm không thấy cái gì? Ta giúp ngươi lấy ra."
"Trưởng lão người có thấy một tên Phản Hư cảnh đệ tử không?
Hắn tên là Lý Trường Thọ, đệ tử của Tiểu Quỳnh phong, hắn... cao như thế này!"
Tửu Cửu giơ cánh tay lên, khoa tay múa chân phác họa chiều cao của Lý Trường Thọ.
"Hắn thoạt nhìn rất sạch sẽ đấy, nhưng mà bụng dạ rất xấu xa, thường xuyên dùng rượu ngon để dụ tiểu sư thúc đáng yêu thiện lương của hắn, còn bắt tiểu sư thúc hắn làm cái này làm cái kia!"
Kỳ Linh trưởng lão cẩn thận suy nghĩ một hồi, rất nhanh liền cười nói:
"Hắn ở nội điện."
Tửu Cửu sững sờ:
"Người sao lại cho hắn vào nội điện rồi hả?"
"Hắn tựa hồ cầm theo lệnh kiếm thông hành.. "
Kỳ Linh trưởng lão thì thào tự nói, vừa muốn tiếp tục nói chuyện, thân ảnh bên cạnh đã biến mất đâu không thấy.
Đại môn nội điện bị Tửu Cửu đẩy ra, nàng ở bên trong nhìn mấy lần, vẫn không tìm được thân ảnh của Lý Trường Thọ.
"Hả? Hắn không có ở đây sao?"
Tửu Cửu tản mát ra tiên thức dò tìm mấy lần, cuối cùng ở một nơi tầm thường hẻo lánh thấy được Lý Trường Thọ đang tựa bên tường xem ngọc giản...
"Tiểu tử này, trốn kỹ như vậy, là đang đọc xuân cung đồ sao?"
Tửu Cửu lập tức híp mắt cười cười, đáy lòng nổi lên xấu xa ý định.
"Trưởng lão, ta đi vào nha."
"Đi đi đi đi."
Kỳ Linh trưởng lão cũng không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay, ngồi xuống lại tiếp tục nhắm mắt, khóe miệng vẫn còn sót lại nụ cười vui vẻ.
Tửu Cửu rón ra rón rén tiến vào nội điện, mượn các giá sách che lấp thân mình, vụng trộm đi tới chỗ Lý Trường Thọ trong góc.
Bên trong nội điện cũng có vài người, đều là Chân Tiên ở nội môn. Người thì hoặc đang tìm đọc điển tịch, hoặc đang ở trong góc lĩnh hội những gì đọc được.
Quy mô nội điện so với ngoại điện nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng điển tịch nơi đây, tùy tiện sao chép một bản đem ra ngoài đều có thể dễ dàng đổi được rất nhiều linh dược, bảo vật tại phường thị trong trấn.
Ngoại trừ Vô Vi kinh cùng với tư tàng của các phong chủ, trưởng lão, còn lại các pháp thuật cao cấp của Độ Tiên môn đều có thể tìm thấy ở chỗ này.
Ví dụ như Lý Trường Thọ lúc này đang đọc một cuốn Thiên Phàm cấm phù lục, trong đó sử dụng không ít luyện khí cấm chế đẳng cấp cao, có thể theo đó mà rèn đúc ra tiên bảo cao giai.
… tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có kỹ thuật cùng vật liệu cao cấp để gia cố.
Bản thân ngọc giản này chính là một kiện pháp bảo, một mảnh ngọc trúc hẹp dài tản ra mờ mịt bảo quang. Chỉ cần là nội dung được khắc trên ngọc giản đều sẽ không bị thời gian làm phai mờ, hư hỏng.
Trốn ở đằng sau giá sách, Tửu Cửu liếm liếm bờ môi, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh tiểu sư điệt bị mình hù đến kinh hồn tán đảm...
Nói thì chậm mà làm thì nhanh!
Dưới chân Tửu Cửu thi triển bộ pháp, linh hoạt uyển chuyển lách qua giá sách, đỉnh làm ra mặt quỷ đồng thời tỏa ra khí tức của mình!
"HÙ!"
Nhưng...
Tay trái Lý Trường Thọ chẳng biết đã giơ lên từ lúc nào, cong ngón tay búng ra một viên đan dược màu lam nhạt, viên đan dược này tinh chuẩn chui vào miệng Tửu Cửu.
"Ô?"
Thân hình Tửu Cửu cứng đờ đứng trước người Lý Trường Thọ, miệng cắn cắn liền nhai vỡ khỏa đan dược trong miệng.
Ực ực vài tiếng, một làn hương rượu vờn quanh trong khoang miệng Tửu Cửu, vị ngọt nhu hòa tan cùng nước bọt, một đoàn linh khí tản ra quanh quẩn bên thân nàng...
Cái cảm giác hơi say rượu đầy thoải mái dễ chịu này làm cho Tửu Cửu nhịn không được khẽ hừ một tiếng, trên khuôn mặt đẹp hiện lên một rạng mây đỏ ửng.
"Ồ... Ăn ngon! Đây là cái gì?"
"Xuỵt!"
Lý Trường Thọ đưa tay lên miệng ra hiệu đừng nói chuyện, buông ngọc giản xuống, nhìn tiểu sư thúc đã lâu không gặp này làm hắn muốn... đưa tay tới xoa xoa đầu của nàng.
Khục, nhớ lại bối phận của mình chút.
Cuối cùng tiểu sư thúc cũng xuất quan.
Lý Trường Thọ cười nói:
"Linh tửu đan, dùng mười hai vị linh dược, cùng rượu được chiết xuất từ tinh hoa dịch thể mà luyện chế thành, có công dụng bổ sung nguyên khí, mùi vị cũng thật không tệ."
Bàn tay nhỏ bé của Tửu Cửu lập tức duỗi ra, nàng giống như tên trộm dè dặt đưa mắt nhìn quanh nội điện, phát hiện không có ai nhìn về phía bên này mới nhỏ giọng nói:
"Cho ta thêm mấy viên nữa!"
Nàng vẫn còn cần thể diện nha. Bị tiểu sư điệt ném cho ăn, cũng là có chút xấu hổ với người khác.
Lý Trường Thọ tiện tay sờ soạng lấy ra một cái bảo túi:
"Trong này có 60 viên, xem như hạ lễ mừng sư thúc xuất quan."
"Vẫn là ngươi hiểu chuyện đó Tiểu Thọ Thọ!”
Tửu Cửu vô cùng hài lòng vỗ cánh tay Lý Trường Thọ một cái, tiếp nhận bảo nang, lấy ra một cái pháp khí dạng bình sứ.
Nàng để hồ lô trên lưng qua một bên, bắt chước tư thế Lý Trường Thọ, thân thể cũng dựa lên tường thạch bích, lại thăm dò nhìn hướng bên này...
"Ngươi đang đọc cái gì thế?"
"Luyện khí loại cấm chế." Lý Trường Thọ nói: "Có mấy loại cấm chế, ta muốn thử xem có thể dùng để luyện lên trận cơ hay không.
Đúng rồi, sư thúc có muốn nhận thầu giúp cải tiến đại trận bên ngoài đan phòng ở Tiểu Quỳnh phong không?"
Tửu Cửu nháy mắt mấy cái:
"Trận pháp đan phòng không phải mới xây xong sao? Còn chưa tới trăm năm đâu, sao lại muốn cải tiến? Là giống như lúc trước áp chế linh lực, sắp đặt trận cơ cho ngươi sao?"
"Không sai."
"Ta đây bao hết!"
Đôi mắt Tửu Cửu xoay động, duỗi ra hai ngón tay:
"Hai năm cấp ta Thần Tiên túy, Giai Nhân mị, Hằng Hà Thủy Lão Bạch Can! Còn có ba trăm loại linh đan dạng viên này!"
Lý Trường Thọ quyết đoán gật đầu:
"Thành giao."
Tửu Cửu lập tức có chút xấu hổ, cảm giác giống như mình lừa bịp tống tiền tiểu sư điệt vậy.
Vốn hiện tại nên thưởng thức rượu ngon, Tửu Cửu lại chắp hai tay sau lưng, tựa ở trên thạch bích thoáng có chút xuất thần...
Lý Trường Thọ nhìn nàng một cái, liền cúi đầu tiếp tục đọc.
"Ta đại khái định ở chỗ này một tháng, sư thúc người về trước tu hành đợi ta một hồi."
Tửu Cửu nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: "Ừ, vậy ta cũng ở chỗ này đợi, một tháng...cũng nhanh qua thôi.”
Lý Trường Thọ đột nhiên nhớ tới Tửu Ô sư bá đang ở Trung Thần Châu, tham gia bàn bạc ở đại hội trù bị của Tam Giáo đến nay vẫn chưa trở về.
Nếu như tiểu sư thúc vừa mới phá quan, rất có thể không tìm thấy rượu để uống.
Tiện tay lại lấy ra một cái bảo nang, đưa tới trước mặt Tửu Cửu:
"Tiền công đưa trước, bất quá tạm thời chỉ có Giai Nhân mị."
Tửu Cửu lập tức gãi gãi trán:
"Cái này ít quá..."
"Vậy thì thôi..."
Lý Trường Thọ làm bộ định rút tay về, Tửu Cửu liền nhanh tay đoạt lấy bảo nang.
"Đều đã đưa ra rồi! Làm gì có đạo lý lấy lại! Hừ hừ, bổn sư thúc liền nhận vậy!"
Lý Trường Thọ lập tức cười híp mắt, tiếp tục đọc và nhớ kỹ những cấm chế trong sách. Ở bên cạnh, Tửu Cửu đánh một cái ngáp, tìm một cái ngọc bài ghi lại thuật pháp rồi cũng chậm rãi đọc, tiện tay ném vào trong miệng mấy viên linh tửu đan.
Lý Trường Thọ nói:
"Ăn ít thôi, thứ này ăn nhiều cũng say đấy."
"A... Thế nhưng loại đan dược này ăn vào rất ngon!"
Không lâu sau, Lý Trường Thọ liền nghe thấy tiếng ngáy nhỏ truyền đến từ bên cạnh...
Đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài, cứ cảm giác tính cách của tiểu sư thúc, chỉ tương đương với số dư niên kỷ của nàng.
Vậy cũng tốt.
Lý Trường Thọ kỳ thật còn làm mấy loại đan dược cùng loại với linh tửu đan này, bất quá phải lấy ra từ từ cho sư thúc, đưa hết một lần thì lại không đẹp.
Tĩnh tâm tập trung tư tưởng suy nghĩ, tiếp tục tăng cường trí nhớ.
Bản thân hắn xem như là một tên đệ tử Phản Hư cảnh, ra vào Đạo Tạng điện cũng có chút không thỏa đáng, đến một lần thì tốt nhất là nhớ kỹ tất cả đồ vật công pháp muốn dùng.
Bây giờ bắt đầu...
Ta, là một cái pháp khí phục khắc không có tình cảm
...
Đông Bắc bộ trung Thần Châu, tại vùng cấm dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Một tòa tiên đảo lơ lửng ở phía trên dãy núi, ở trên có vô số cung điện nguy nga, mây trắng vờn quanh, tiên âm lượn lờ, từng tầng từng tầng đại trận bao bọc chung quanh tiên đảo.
Cái này, mới đúng là khí khái hùng vĩ của một đại tông!
Nơi này là Kim Cung môn của Xiển giáo, nhận Luyện khí sĩ Xiển giáo Xích Tinh Tử làm tổ sư.
Xích Tinh Tử tu luyện tại động thiên phúc địa Thái Hoa Sơn Vân Tiêu động, đã từng đến Kim Cung môn hiển lộ ra hành tung.
Tiên tông này, thuộc mạch chính của Xiển giáo, thực lực vô cùng mạnh mẽ đồng thời cũng là một trong thập đại tiên tông...
Tam Giáo Nguyên Lưu đại hội lần này, Kim Cung môn chính là một trong những người đề xuất.
Lần đại hội này với ý muốn hòa hoãn mâu thuẫn đang một lúc dâng cao giữ hai giáo Xiển - Tiệt.
Tam Thanh vốn là một nhà. Sau khi khai thiên tích địa, đại thần Bàn Cổ vẫn lạc, nguyên thần hóa thành Thái Thanh lão tử (Thái Thượng Lão Quân), Ngọc Thanh Nguyên Thủy (Nguyên Thủy Thiên Tôn), Thượng Thanh Linh Bảo (Linh Bảo Thiên Tôn) ba vị huynh đệ. Đây là điển cố Nhất Khí Hóa Tam Thanh của Đạo môn.
Ba huynh đệ ban đầu đều ở tại tiểu viện trên Côn Lôn sơn, sau khi bái Hồng Quân lão tổ làm sư phụ thì đã trở thành đệ tử chân truyền của Hồng Quân, sửa Huyền môn thành Đạo môn, xem Hồng Quân là Đạo tổ.
Nhưng bởi vì thu đồ đệ, dạy đồ quan niệm lý luận bất đồng, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Linh Bảo Thiên Tôn dần dần có chút không hợp.
Về sau, Nguyên Thủy Thiên Tôn quở trách Linh Bảo Thiên Tôn vì thu đại đệ tử "Đa Bảo", Linh Bảo Thiên Tôn trong cơn tức giận đã rời sư môn dọn tới Nam Hải.
Lúc Tam Thanh thành thánh, Nguyên Thủy Thiên Tôn lập ra Xiển giáo, chủ trương "Xiển minh đại đạo, giáo hóa chúng sinh" lan truyền, nhập môn đệ tử phải có đủ các mặt đức, phúc, vận.
Linh Bảo Thiên Tôn lập ra Tiệt giáo, lấy danh hiệu Thông Thiên giáo chủ, ý định "Vì chúng sinh mang đến một đường sinh cơ", chủ trương “hữu giáo vô loài” nhập môn đệ tử… chỉ cần nhìn thuận mắt là được.
Lão Tử lập ra Nhân giáo, ẩn ở trên chín tầng trời, tìm hiểu thiên địa đại đạo, chủ trương thanh tĩnh vô vi, chỉ thu vẻn vẹn một đồ đệ cũng chính là Huyền Đô đại pháp sư.
Thông Thiên giáo chủ cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn “Hờn dỗi”, cách thức thu đồ khác nhau chính là căn nguyên dẫn đến mâu thuẫn Xiển - Tiệt hai giáo.
Nhưng Tam Thanh tình nghĩa thâm sâu, tam giáo vốn cùng một nguồn, Tiệt giáo và Xiển giáo trên cơ bản cũng đều thuộc Đạo môn...
Vì vậy khi có đại tiên tông chủ động đứng ra, trù bị Tam Giáo Nguyên Lưu đại hội lần này với mong muốn nối lại các mối giao hảo trong tam giáo.
Đến đây thương nghị tổ chức lần đại hội Xiển - Tiệt hai phái, đều là những "đại gia" Hồng Hoang.
Mà Nhân giáo truyền thừa vốn chỉ có năm sáu nhà nên Độ Tiên môn cũng bị kéo đi cho đủ số lượng...
Nhưng mà, lần đại hội trù bị này bắt đầu đã được hơn một năm...
Mà vẫn chưa đến được chủ đề.
Tửu Ô cùng hai vị chấp sự khác của Độ Tiên môn, từ lúc đi theo hai vị trưởng lão, mỗi ngày chính là vái, chào, hành lễ, đi dạo khắp nơi, kết bạn, nghe cao nhân diễn giải thuyết pháp.
Đây là trước đại hội trù bị ngồi lý luận suông, đoán chừng còn muốn kéo dài ba năm năm nữa.
Tam giáo nguyên lưu đại hội bắt đầu trù bị sớm trăm năm, quả nhiên là cực kỳ sáng suốt...
Một đêm này, Tửu Ô không áp được tửu lực, được hai gã đệ tử Kim Cung môn đưa về chỗ ở.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Tửu Ô giống như nghe được tiếng muỗi vo ve...
"Nơi đây sao lại có muỗi?"
Hắn tiện tay vỗ vỗ, thanh âm muỗi kêu liền lặng yên không thấy gì nữa.
Nhưng mà, cách lầu các cho khách Độ Tiên môn ở không xa, chính là nơi trú ngụ của chúng Luyện khí sĩ Kim Ngao đảo.
Một đoàn huyết quang đi ra khỏi phòng Tửu Ô, lặng yên không tiếng động phá vỡ trận pháp bên ngoài lầu các, tiến tới chỗ một lão đạo đang ngồi tu hành...
Kim Ngao Đảo, Nguyên Trạch.
Vo ve vo ve …
"Hả?"
Nguyên Trạch quay đầu nhìn nhìn, đáy lòng thoáng có chút hồ nghi, vừa định dùng tiên thức dò xét xung quanh, cái cổ liền hơi có chút đau.
Trong nháy mắt, Nguyên Trạch lão đạo toàn thân run rẩy, cúi đầu ngồi đó, giống như là đang tiếp tục tu hành...
Một đoàn huyết quang nhẹ nhàng xuyên vào nguyên thần của Nguyên Trạch lão đạo, làm nhơ bẩn thần hồn cùng ý thức của lão.
Một lát sau, Nguyên Trạch lão đạo khẽ hô, hai mắt vô thần dần dần khôi phục thần thái, thấp giọng nói:
"Chủ nhân yên tâm! Thuộc hạ lấy tính mạng ra để đảm bảo, việc này nhất định thành công!"
Vạn dặm bên ngoài, tại một nơi rừng rậm hoang vu.
Văn Tịnh đạo nhân lẳng lặng xếp bằng trên một tảng đá lớn, khuôn mặt yêu mị kia khẽ lộ ra một nụ người mê hoặc...