Sư Huynh À Sư Huynh

Chương 96: Đùi



Dịch: Vì Anh Vô Tình

Biên: BsChien

***

"Quả nhiên phía sau có người muốn mưu hại.

Lúc nãy khi ta phát hiện tia đạo vận này đã lập tức đuổi theo, nhưng có Thánh Nhân ra tay che đậy thiên cơ giúp người đó nên ta chỉ có thể dựa vào uy lực của Thái Cực đồ, miễn cưỡng dọa tên gia hỏa này một chút."

Phía trên không, Huyền Đô giải thích đơn giản. Nhưng lão đạo bên cạnh nghe xong lập tức nhíu mày than nhẹ.

So với trang phục có chút tùy ý của Huyền Đô thì khí chất ngưới này nhã nhặn hơn nhiều.

Đạo bào, nón mũ, giày và phất trần đang cầm trong tay của lão đạo này đều rất sang trọng, có vẻ khí phách của một cao nhân thế ngoại.

Nhưng vị lão đạo này lại nói chuyện rất khách khí với Huyền Đô, lúc nói khóe miệng còn mỉm cười, thân thể cũng hơi nghiêng về phía trước.

Lão đạo lại hỏi:

"Đại sư huynh, người xem kế tiếp nên xử trí như thế nào?"

"Đạo huynh chúng ta tới Độ Tiên môn dẹp loạn trước đi!" Huyền Đô cười nói, "Nếu ngươi đi qua đó muộn một chút, nói không chừng bọn họ đã đẩy lui ngoại địch, không còn chuyện gì cho tổ sư khai sơn như ngươi làm nữa đâu.

Đợi đạo huynh an bài xong những chuyện ở Độ Tiên môn, hãy mang mấy thi thể của Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo kia trở về đây.

Chúng ta còn phải đi tới Kim Ngao đảo một chuyến nữa."

Thi thể...

"Ài..." Lão đạo ngầm hiểu, mặt lộ vẻ hổ thẹn, "Lần này vẫn phải làm phiền Đại sư huynh vất vả như thế, quả nhiên là do bần đạo quá chủ quan."

Huyền Đô khoát tay, thúc giục nói:

"Không sao chỉ là việc nhỏ, việc nhỏ thôi. Đạo huynh mau đi đi!

Nếu ngươi đã khai sơn lập phái ắt sẽ có nhân quả, về sau nhất định phải cẩn thận quan tâm nhiều hơn mới được."

"Xin nghe theo lời dạy bảo của Đại sư huynh."

Thì ra Lão đạo này chính là Độ Ách chân nhân của Côn Luân sơn.

Lão cũng không dám chậm trễ thêm, lập tức vận dụng thuật pháp càn khôn, thân hình nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.

Vạn dặm chẳng qua chỉ trong chốc lát, Độ Ách chân nhân đã đến bầu trời của Độ Tiên môn.

Lão cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy bên dưới sơn môn, xung quanh chủ phong không ngừng có lưu quang, huyết quang tràn ngập khắp nơi.

Chân nhân lập tức giận tím mặt!

Thời thượng cổ lão cứu giúp Kỳ Lân kia, lúc này vết thương cũ của nó gần như tái phát.

Trong những đệ tử ký danh của Độ Ách chân nhân, vất vả lắm mới có một tên Kim Tiên cảnh, để lão đi Côn Luân sơn khoe khoang với các đạo hữu khác. Nhưng lúc này “Ái đồ” của mình lại đang bị hai người bao vây tấn công, cũng đã bị thương rồi!

Độ Ách chân nhân vung phất trần lên, uy áp bao phủ Độ Tiên môn.

Sau đó khẽ hít sâu, vận khởi thần thông “Khiếu Trung Nhị Khí”, chóp mũi rung động, phát ra một tiếng hừ lạnh như sấm rền!

Phía bên dưới, ba tên ngụy Kim Tiên đang lao lên tấn công bị một tiếng “Hừ” này thì đều phun ra máu, nguyên thần gần như bị đánh tan...

Hồng Hoang Lão Kim tiên thần thông tất nhiên bất phàm!

Xa ngoài vạn dặm, Lý Trường Thọ đang âm thầm quan sát tình hình trong Độ Tiên môn thông qua giấy đạo nhân, thuận tiện quét dọn chiến trường, hai mắt lập tức tỏa sáng.

“Đùi to” đến rồi!

Tinh thần hắn khẽ động, bèn đóng đại trận bên trong Tiểu Quỳnh phong lại, chỉ để lại trận pháp bao quanh đan phòng ở trạng thái mở.

Giấy đạo nhân chữ “Thiên” số hai và số tám trong sơn môn, đã khôi phục thành người giấy, tiên lực hóa thành linh khí tiêu tán.

Sau khi làm xong những chuyện này, Lý Trường Thọ lập tức tập trung tinh thần, giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Ở địa mạch của Na Di đại trận, chỗ địa huyệt nơi đám đệ tử Độ Tiên môn ẩn núp, phía bên cạnh sườn cốc.

Năm người kia sớm đã bị thuốc mê làm cho ngã trái ngã phải trên mặt đất.

Bằng yêu cũng nằm sấp trên đất ngáy o o, mọi thứ giống như bị ngừng lại từ sau khi Hữu Cầm Huyền Nhã ném độc đan.

Hữu Cầm Huyền Nhã nằm trên mặt đất, xung quanh rơi đầy phi kiếm. Linh Nga đang nằm cạnh Hữu Cầm Huyền Nhã, giống như bị ai ném vào bụi cỏ...

Đúng là khuôn mặt đang úp sâu trong bụi cỏ.

Không còn cách nào khác, Lý Trường Thọ đành để nguyên “hiện trường vụ án”.

“Lý Trường Thọ” đang hôn mê bên chân Linh Nga cũng chậm rãi chui vào lòng đất, hóa thành một người giấy.

Không một chút tiếng động, ngọc trâm màu đỏ trên đầu Linh Nga khẽ vỡ vụn, thân hình Lý Trường Thọ xuất hiện bên cạnh. Hắn nhanh chóng thu hồi giấy đạo nhân trong đất, lại nằm xuống nhắm mắt giả vờ hôn mê.

Hắn hồi tưởng lại toàn bộ quá trình, xem chính mình có điểm nào sơ hở hay không.

Sau trận chiến này, nếu hắn đoán không lầm chắc chắn Độ Tiên môn sẽ xuất hiện một đống chuyện bí ẩn nhưng không có câu trả lời.

Ở cuộc chiến ngoài sơn môn, mấy vị “anh hùng hào kiệt” không biết đến từ đâu đến, đã hi sinh bản thân bảo vệ Nhân giáo đạo thừa...



Trong trận chiến bảo vệ đệ tử Độ Tiên môn này, cũng có một vị lão đạo “đi ngang qua” đây, trực tiếp ra tay tiêu diệt mấy tên Thiên Tiên, sau đó thong dong rời đi.

Chỉ một tai họa ngầm duy nhất, là Vạn Lâm Quân trưởng lão có lẽ đã đoán ra được điều gì đó.

Hơn nữa, Hữu Cầm Huyền Nhã đã biết quá nhiều rồi.

Sau này vẫn nên chủ động nói với Vạn Lâm Quân trưởng lão một chút, sẵn tiện giảng giải một chút nhân sinh học cùng Hữu độc sư muội.

Thật ra hiện giờ tâm trạng của Lý Trường Thọ đang vô cùng vui vẻ.

Không phải vì giết chết Thiên Tiên lão đạo kia, lấy được một bảo kiếm cấp độ hậu thiên linh bảo và viên Tị Độc bảo châu quý giá nọ.

Cũng không phải vì Độ Tiên môn của mình không bị ngã xuống, hắn chỉ cố gắng dùng hết sức mình để giúp đỡ thôi.

Mà là phía sau Độ Tiên môn thật sự có một tổ sư khai sơn đang sống sờ sờ.

Một tiếng sấm rền kia không phải là thần thông mà Hanh Cáp nhị tướng đã dùng trong kiếp nạn Phong Thần hay sao?

Hình như Độ Ách chân nhân là sư phụ của hai vị tướng kia.

Nếu Độ Tiên môn vượt qua kiếp nạn này, được Nhân giáo đạo thừa thừa nhận. Sau này cho dù môn nhân đệ tử không có đi tranh giành, đạo hạnh có yếu hơn nữa, thì đó cũng thực sự là người của Nhân giáo đạo thừa.

Con đường về sau của mình sẽ vững chắc hơn rất nhiều.

Đáng tiếc là lần này “khóc” cũng không thể đến được vị Huyền Đô đại pháp sư trong truyền thuyết kia. Nếu như có vị thủ đồ Nhân giáo này hiện thân, chắc chắn hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

Nói không chừng, nhờ đó Độ Tiên môn có thể từ Đông Thắng thần châu chuyển tới Trung thần châu...

Nhưng lần này, mình đã bị Văn đạo nhân chú ý rồi…

Nghĩ đến đây, niềm vui sướng trong lòng Lý Trường Thọ đã dần biến mất, cảm giác nguy hiểm bắt đầu gia tăng mãnh liệt.

Làm thế nào mới có thể không bị Tây Phương giáo để mắt tới?

Nghĩ đến vấn đề này, Lý Trường Thọ không khỏi nhớ tới, một thôn trại nào đó ở vùng ven biển Nam Hải mà mỗi khi nghĩ đến hắn lại hãi hùng khiếp vía.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn bận rộn chuyện nghênh địch, chưa thể xem xét tình hình bên phía Nam Hải.

Lý Trường Thọ vừa giả vờ nằm hôn mê trên mặt đất vừa âm thầm suy tính, thình lình khóe miệng co quắp một trận.

Lúc này hương hỏa công đức vậy mà...

Tăng lên gấp đôi so với lúc trước!

Chuyện quái gì vậy?

Đám người Hùng trại dựa vào thanh danh Hải thần Nam Hải để giáo vơ vét của cải, còn tiếp tục tuyên truyền mở rộng phạm vi sao?

Đáy lòng Lý Trường Thọ lặng lẽ cảm ứng thử, suýt nữa thì ngất đi.

Một ngàn sáu trăm hai mươi mốt tòa...

Còn có hơn mười mấy tòa tượng thần đang xây dựng.

Hơn nữa hắn mơ hồ cảm ứng được, bởi vì Nam Hải thần giáo và một tiểu giáo nào đó tranh giành công đức nên bắt đầu xung đột, còn dùng binh khí đánh nhau.

Đây là tình tiết gì vậy...

Miệng Lý Trường Thọ méo xệch như trúng gió, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể nằm ở đó giả chết.

Thế nhưng giáo chúng của mình đi tranh đấu, đánh đến đầu rơi máu chảy có thể không hao tổn công đức hoặc khí vận của hắn sao?

Mọe...

Giáo chúng cái củ cải!

Từ giờ trở đi, hắn căn bản không quen biết Nam Hải Hải thần gì đó nữa!

Nghĩ một cách vẹn toàn.

Thì sau khi về núi, nên làm thêm mấy bí chú hình xăm của Vu tộc.

Mặc dù chính mình coi như đã ôm được gót chân sau của Độ Ách chân nhân, nhưng chung quy vẫn còn quá yếu ớt.

Lúc này cũng chỉ có thể trông cậy vào sư phụ, để người sớm bước vào Chân Tiên cảnh rồi đi vào Thiên đình kiếm một chức quan. Sau đó lại lừa dối sư phụ đi vào Đấu Suất cung bái kiến Thái Thượng lão quân, kéo thêm một chỗ dựa.

Văn đạo nhân.

Nam Hải giáo.

Lý Trường Thọ nằm ở đó, đáy lòng có chút bất lực oán trách. Cảm giác mệt mỏi vì lúc trước điều khiển giấy đạo nhân từ từ kéo tới, lại bị hắn lặng lẽ hóa giải.

Giờ không phải là lúc để nghỉ ngơi.

Lúc này chính là thời điểm tinh thần dễ dàng thả lỏng nhất sẽ trở nên lơ là bất cẩn, khiến một số việc ngoài dự liệu dễ dàng xảy ra.

Lý Trường Thọ lẳng lặng quan sát các nơi, đợi nửa canh giờ, trong địa huyệt lần lượt bay ra từng thân ảnh vội vàng chạy tới nơi đây.

Hắn vẫn luôn đang âm thầm quan sát những đệ tử này. Ba vị trưởng lão ngoại vụ của Bách Phàm điện vội vàng phóng tới bên Bằng yêu kia để tra xét, rồi trực tiếp chém giết khi nó đang ngủ mê.

Đám đệ tử thì đang vây quanh bên cạnh mấy người bọn hắn. Có một Nguyên Tiên bên Đan Đỉnh phong tỉ mỉ chẩn đoán bệnh cho năm người, nói bọn họ chỉ trúng thuốc mê nên không có gì đáng lo ngại.

Bình sứ vỡ vụn kia cùng với tàn tích của đan dược bị nổ tung cũng bị nhanh chóng bọn họ phát hiện.



Không cần năm người bọn họ sau khi tỉnh lại giải thích, mọi người đã tự mình suy đoán ra, lúc trước ở đây đại khái đã xảy ra chuyện gì rồi...

Ba vị đệ tử là Lý Trường Thọ, Lam Linh Nga, Hữu Cầm Huyền Nhã được một vị trưởng lão dùng tiên lực nâng lên, cẩn thận từng li từng tí đặt ở một chỗ trong trong sơn lâm để nghỉ ngơi.

Đám môn nhân đệ tử này vừa lao ra khỏi địa huyệt, trong môn phái đã truyền đến tin tức.

Tổ sư gia Độ Ách chân nhân hiện thân, trực tiếp đánh chết ba tên Kim Tiên xâm phạm, Chưởng môn và Kỳ Linh trưởng lão lập tức ra tay thu dọn tàn cục.

Độ Tiên môn trải qua huyết chiến, sơn môn không có gì đáng lo, trưởng lão và môn nhân các phong đều bị tổn thương một ít...

Đối với đại đa số bọn họ mà nói, trận kiếp nạn này đến mà không hề có chút nguyên do, kết thúc cũng hết sức nhanh chóng.

Đối với vị đẹp trai nào đó, người hiểu rõ toàn bộ nội dung cốt truyện…

… Thì việc này hết sức phức tạp, lại nhọc lòng.

Mấy canh giờ sau, Vong Tình thượng nhân, Vạn Lâm Quân trưởng lão dẫn hơn trăm vị Chân Tiên trong môn phái chạy đến nơi đây.

Lý Trường Thọ đang giả vờ hôn mê đột nhiên nghe thấy một tiếng quen thuộc la lên:

"Tiểu Trường Thọ! Tiểu Linh Nga! Các ngươi đừng làm ta sợ, tại sao lại nằm im như vậy?"

Trên mây, Tửu Cửu sư thúc đang ngồi trên hồ lô lớn trực tiếp nhảy xuống dưới, vội vã vọt tới bên rừng. Bên cạnh có một vị trưởng lão trong Bách Phàm điện vội vàng giải thích là bọn họ chỉ bị thuốc mê đánh ngã, cũng không có gì trở ngại.

Lúc này Tửu Cửu mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh Linh Nga, áo gai ngắn ngủn khẽ rung động.

Nàng cũng không còn bao nhiêu tiên lực, vai trái, thân eo còn có lưng áo đều bị tổn thương, nguyên thần cũng có chút uể oải suy sụp.

Trong trận đại chiến lúc trước để bảo vệ tiên môn, nàng cũng dốc hết toàn lực. Sau trận đại chiến vẫn chưa được nghỉ ngơi thì đã chạy đến đây tìm đệ tử mà mình quan tâm.

Rất nhanh sau đó, ba người Khương Kinh San, Tửu Ô và Tửu Thi cũng đã tới.

Bọn họ dùng tiên lực đưa ba người Lý Trường Thọ đang ngủ mê man đi, cùng với đội ngũ nhân mã trở về môn phái.

...

Hai vị trưởng lão Chân Tiên cảnh hôn mê suốt một ngày đã tỉnh lại.

Còn Hữu Cầm Huyền Nhã ngủ mê ròng rã bảy ngày, cũng vừa mới tỉnh dậy.

Vì để cho tình huống của mình tương đối hợp lý, Lý Trường Thọ chỉ có thể nằm trên giường nhắm mắt lại không nhúc nhích, ngây người suốt bảy ngày rưỡi. Sau đó hắn mới từ từ mở mắt ra, trong con ngươi tràn đầy mờ mịt...

Vừa mở mắt đã thấy một chiếc giường đầy lạ lẫm.

Đương nhiên Lý Trường Thọ biết rõ, hắn và sư muội được mang đến Phá Thiên phong, bây giờ vẫn đang nằm trên giường của Tửu Cửu sư thúc.

Linh Nga được Tửu Thi sắp xếp trong lầu các của mình, vẫn luôn an ổn ngủ, không ai quấy nhiễu.

Trong bảy ngày này, Tửu Cửu sư thúc thường xuyên bị Tửu Thi sư bá giật dây, không ngừng đụng chạm sờ mó tới thân thể mình.

Nhưng mỗi lần đều không phải vị trí quan trọng nên Lý Trường Thọ cũng không quản nhiều thêm.

Quay đầu nhìn lại, Tửu Cửu sư thúc đang ngồi dưới đất, dựa vào bên giường trong tay còn có hai bầu rượu rỗng, phát ra một tiếng ngáy khe khẽ...

“Có người nào chăm sóc bệnh nhân như vậy không?”

Lý Trường Thọ có chút dở khóc dở cười, từ từ ngồi dậy, quan sát khắp nơi.

Hắn nhớ rõ khi mình bị Tửu Ô sư bá khiêng vào đây, lần đầu tiên dùng Tiên thức quan sát thì thấy được.

Đó đã không phải một chữ “loạn” có thể hình dung được.

Hắn vừa muốn đứng lên, một lệnh bài màu trắng bạc từ bên ngoài cửa sổ bay tới. Lý Trường Thọ lập tức đưa tay, ngăn cản truyền tin lệnh tại ngoài cửa sổ.

Một tiếng nói có chút lạ lẫm vang lên:

"Đệ tử Lý Trường Thọ của Tiểu Quỳnh phong!"

Lý Trường Thọ đứng dậy chắp tay, đáp:

"Có đệ tử."

"Mau tới Độ Tiên điện, Chưởng môn đợi ngươi đã lâu."

Lý Trường Thọ vô thức nhíu mày, thấp giọng nói:

"Đệ tử tuân lệnh."

Chưởng môn sao?

Chẳng lẽ lúc trước mình giải quyết không tốt hậu quả và mấy thứ ngụy trang nên bị Chưởng môn phát hiện?

Không thể như vậy được, sau khi mình trở về đã dùng tiên thức nhìn theo dõi Vạn Lâm Quân trưởng lão, cũng chú ý tới hoạt động “dâng hương bái tế các anh hùng vô danh” trong môn phái...

Từ các dấu hiệu này cho thấy, không ai có thể hoài nghi mình mới đúng.

Nhưng bất kể ra sao, Chưởng môn cho gọi, chính mình cũng không thể trốn tránh không gặp được.

Lý Trường Thọ đứng dậy sửa sang lại đạo bào, cúi đầu đặt vào tay Tửu Cửu hai bình linh đan “ngon miệng” mà trước đây chưa đưa cho nàng. Xong hắn lại liếc nhìn Linh Nga đang ngủ say rồi vội vàng đi tới Độ Tiên điện.

Lý Trường Thọ vừa đi tới Độ Tiên điện, chiếc túi đeo bên hông của Linh Nga đã bắt đầu khẽ lắc lư.

Chỉ là tu vi của Lam Linh Nga quá thấp, lúc này vẫn đang mê man, hoàn toàn không cảm nhận được sự khác thường của chiếc túi da thú...