Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 8: Chương 8




Đàn hương trong phòng cũng đã bị nàng đổi thành hương bạc hà, tản ra mùi thơm ngát, thấm vào ruột gan.
Sau giữa trưa, Tuyết Nhan tắm rửa xong, làn da càng thêm trong suốt như Ngọc, đẹp không sao tả xiết, nàng vội vàng thay đổi sa y làm từ ti bạc màu trắng, che trụ đường cong hoàn mỹ của nàng, giơ tay nhấc chân vẫn lộ vẻ quyến rũ, toàn thân lộ ra mị hoặc thế nhân Phong Hoa!
Rửa mặt chải đầu xong, Tuyết Nhan ngồi ở trên ghế,sau khi xem qua Phong Long Chi Ngọc lại nhẹ nhàng thưởng thức Kim Hoa Ngọc Lộ, tắt ngọn đèn, xem màu ánh sáng này, đặt ở chóp mũi ngửi, ngửi được dược hương tự nhiên, nàng không khỏi suy tư về thứ này đến tột cùng là chế thành như thế nào ?
Chẳng lẽ nó thật sự có thể gia tăng ba năm tu vi? Vì sao lại quý giá vô cùng?
Suy tư một lát, trong kí ức của Tuyết Nhan nổi lên phương pháp thuật luyện kim, trong đan dược đều nhờ có thành phần kim chúc, hại người rất nặng, khó tránh khỏi chán ghét đối với luyện đan thuật, chẳng qua mai đan dược trước mắt này như là một tác phẩm nghệ thuật, bề ngoài gập ghềnh, nhưng lại tinh xảo tự nhiên, hoa văn, ở giữa còn có khắc thể tự, Tuyết Nhan vội vàng cúi người nhìn thẳng vào , tinh tế thấy, phát hiện đúng là có một chữ "Phượng" .
"Kỳ quái, chữ trên đan dược này rốt cuộc ám chỉ cái gì?" Tuyết Nhan hơi hơi nheo lại ánh mắt.
Nàng cứ suy tư về điều này, ở trong phòng đi thong thả vài bước, cũng không cẩn thận đá ngả lăn ghế bên cạnh người.

Không nghĩ tới một loạt phản ứng dây chuyền liên tiếp phát sinh, ghế rớt hướng cái bàn, mặt bàn chớp lên, chúc quang tối sầm lại, ly trà rớt xuống, nện ngay trên ngón chân của nàng, thế nhưng so với chủ mưu còn chính xác hơn, đáng thương nàng võ lâm cao thủ thân thủ nhanh nhẹn, thế nhưng không tránh thoát một ly trà nóng tập kích, thật sự rất mất mặt, nhưng mà làm cho Tuyết Nhan buồn bực nhất là, khối thân thể này vì được nuông chiều từ bé, yếu ớt đến không chịu được, sưng đỏ lên.
Nàng đành phải buông đan dược xuống, cởi hài ra, vén quần áo, thực thê thảm xoa chân.
Lúc này, Duẫn Ngọc nghe được phòng trong dị động, lắc mình tiến vào trong phòng Tuyết Nhan.
Đã nhiều ngày hắn như cũ vẫn đảm đương "Hộ hoa sứ giả", tuy rằng mẫu thân Phương Ngọc Dung ra lệnh cho hắn làm, chẳng qua nội tâm của hắn đối Tuyết Nhan có chút đổi mới, tính tình muội muội này đã trở nên tốt hơn! Thân thể cũng dần dần có biến chuyển tốt, nhìn sơ thì cũng biết sử dụng năng lực để bảo vệ bản thân, nhưng hắn lại càng hiểu Duẫn Lâm, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, dù sao, Thần Long Cung nhị tiểu thư, nhiều ít gì chiếm được từ gien di truyền của phụ thân Duẫn Bình.
Nhưng mà, Tuyết Nhan đối với Duẫn Bình mà nói, vẫn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể trừ chi cho thống khoái, chỉ vì nàng là đứa nhỏ của Phương Ngọc Dung cùng nam nhân khác.
Nghe nói, Tuyết Nhan thể chất yếu kém, cũng là do phụ thân Duẫn Bình âm thầm động tay động chân.
Chẳng qua phụ thân Duẫn Bình giỏi về tâm kế, làm việc cực kì cẩn thận, thận trọng, giấu giếm dấu vết, Phương Ngọc Dung tìm không thấy căn cứ gì cũng phải thôi, đành phải vậy, nhưng phát sinh việc này về sau, cảm tình vợ chồng hai người lại xuất hiện khoảng cách, ai có thể nghĩ đến ngày xưa người giang hồ nhân nghĩa tụng giang hồ hiệp lữ, nay đã là bằng mặt không bằng lòng.
"Nhan nhi, đã xảy ra chuyện gì?" Duẫn Ngọc có danh xưng là quân tử, hắn thường thường ở ngoài cửa hoặc là chờ đợi ở nóc nhà, rất ít tiến vào trong phòng Tuyết Nhan.

"Không có việc gì, chân bị đau thôi." Tuyết Nhan đưa ra đôi mắt ngập nước "Điềm đạm đáng yêu" nhìn phía hắn.
Mắt Duẫn Ngọc khẽ nâng, nhìn đến nữ tử trong phòng đường cong mạn diệu, mang theo phong tình vạn chủng, hắn vội vàng cụp mắt xuống, đã thấy Tuyết Nhan vén ra váy dài, lộ ra một mảnh da thịt bóng loáng, Duẫn Ngọc nhìn chân nàng trơn bóng, nao nao, sau đó nâng mắt kỳ quái liếc Tuyết Nhan một cái, trong lòng kinh ngạc nàng lại không mặc nội y! Không khỏi khẽ nhíu mày, cuối cùng dừng ở trên chân ngọc của nàng , nhìn thấy chân của nàng khéo léo mà đáng yêu, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đỏ lên một chút, rất nhanh lại lạnh như băng như trước.
"Ngươi đợi chút, ta gọi là thầy thuốc lại đây." Duẫn Ngọc nhớ tới nam nữ thụ thụ bất thân, gấp gáp hướng ra ngoài đi, mới vừa đi vài bước, bỗng nhiên nhớ lại nữ tử chưa gả không được để chân trần trước mặt ở nam tử , nhất đồi phong bại tục, chỉ có kỹ nữ ở kỹ viện mới có thể như thế, mà thầy thuốc cũng là nam tử, đem hắn đảm đương cũng không ổn, Duẫn Ngọc có chút buồn rầu, dừng một chút nói: "Cái kia... Ta kêu cái nha hoàn tiến vào sẽ tốt hơn."
"Không cần , đã không đau nữa rồi ." Tuyết Nhan nhìn bộ dáng Duẫn Ngọc do dự, âm thầm buồn cười.
"Ngươi... Thật sự không có việc gì?"
"Thật sự không có việc gì."
Duẫn Ngọc nhìn chân Tuyết Nhan, lại nhíu nhíu mày dặn dò nói: "Ngươi nhớ kỹ, ngày sau trăm ngàn không được ở trước mặt nam nhân để chân trần, thật không có thể thống."
Trong lòng Tuyết Nhan âm thầm buồn cười, nàng chỉ lộ ra một chân mà thôi, nếu chính mình ở trước mặt hắn mặc áo ngủ váy ngắn, không biết hắn sẽ ngạc nhiên như thế nào? Ngẫm lại chỉ có Mộ Dung thế gia Mộ Dung Thanh Ca lợi hại, làm cho nàng xem trình diễn tuồng đông cung miễn phí, nếu là nam tử kia không phải vị hôn phu của nàng, nàng nhất định phải vỗ tay ủng hộ cho hắn. Nghĩ đến Mộ Dung Thanh Ca, nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới Mộ Dung Thanh Li, nghe nói, hắn cùng với Duẫn Ngọc rất thân thiết, sau khi đại hội luận võ chấm dứt, đến bây giờ còn ở lại trong Thần Long Cung.

Tuyết Nhan thất thần một hồi, con mắt vòng vo chuyển, lại dừng ở trên người Duẫn Ngọc, nhịn không được mím môi cười khẽ: "Ngươi cũng không phải là nam nhân khác, ngươi là ca ca ruột của ta, có gì đâu?"
Duẫn Ngọc lập tức giương mắt nhìn nàng, nhìn ánh mắt của nàng có chút cổ quái.
Tuyết Nhan tiếp tục trêu đùa hắn nói: "Chẳng lẽ ngày bé chúng ta không ngủ cùng một chỗ? Chẳng lẽ ngươi chưa gặp qua ta đang tắm rửa bao giờ?"
Hai má Duẫn Ngọc đỏ lên, liên tục lui ra phía sau vài bước, bộ dáng rất là thú vị.
Lúc này Duẫn Ngọc gặp bộ dáng Tuyết Nhan không coi ai ra gì, không khỏi cau mày, lẩm bẩm trong miệng: "Ngươi nói ngươi mất trí nhớ , ta căn bản không tin, không nghĩ tới ta có phải ca ca ruột của ngươi hay không cũng không nhớ rõ?"
Nghe vậy, Tuyết Nhan sửng sốt, lời của hắn ám chỉ là... Hắn với Lâm Tuyết Nhan không có quan hệ huyết thống?
Đã nhiều ngày, Tuyết Nhan cùng thị nữ vừa nói vừa cười, có hỏi có đáp, cũng không nương tay đối với các nàng thi triển ngân châm thuật thôi miên, chẳng qua, chuyện tình này nàng quên không có hỏi, nhất là không có hứng thú,thứ hai là thị nữ không dám nói, nàng rất quan tâm phải làm như thế nào để thích ứng hoàn cảnh này, nhưng nàng vạn vạn thật không ngờ là, Duẫn Ngọc, không phải là ca ca ruột của nàng.
Nói đến chuyện này cũng thật dài dòng, hóa ra, Thần Long Cung quân sư Duẫn Bình thần cơ diệu toán[1], ở trong chốn giang hồ có danh hiệu Gia Cát công tử, trước mắt đã thành hôn, ngoại trừ yêu Phương Ngọc Dung, một ngày uống say mèm, mộng chính mình cùng Phương Ngọc Dung sầu triền miên, ai ngờ sau khi thanh tỉnh, phát hiện chính mình lại chiếm đoạt một gã thị tỳ, tức khắc hoảng sợ vạn phần, rồi cấp tiền cho thị tỳ kia, đuổi trở về ở nông thôn.
[1] Thần cơ diệu toán là một tuyệt kĩ có rủi ro cao, tuy nhiên lại mang đến những thành công ngoài mong đợi nếu thành công.

Nào biết thị tỳ châu thai ám kết[2], sau đó vụng trộm sinh ra Duẫn Ngọc.
[2]Theo ta chắc là ám chỉ ý vụng trộm sinh rồi rồi lén lút giấu đi.
Sau khi thành hôn, Phương Ngọc Dung biết được Duẫn Bình có một đứa con khác, cũng không trách tội, đem Duẫn Ngọc đó vào Thần Long Cung, làm bọn hắn phụ tử đoàn tụ.
Ai ngờ Duẫn Bình cũng không vui sướng, thậm chí lời nói luôn lạnh nhạt đối với Duẫn Ngọc, chưa bao giờ đem hắn làm con ruột của chính mình.
Nhưng thật ra Phương Ngọc Dung lại ngược lại, đầy quan tâm đối với Duẫn Ngọc, coi như con mình sinh ra.
Sau khi biết được thân thế của Duẫn Ngọc, Tuyết Nhan không nói được một lời, bình tĩnh nhìn Duẫn Ngọc, không nghĩ tới nam tử trước mắt này cũng không phải thuận buồm xuôi gió thiên chi kiêu tử[3], xem ra ở Thần Long Cung, mỗi người đều có chuyện xưa của chính mình, mỗi người đều bất đắc dĩ đối với chính mình, mà nàng và Duẫn Ngọc, đúng là người có đồng bệnh tương liên[4]!
[3] đứa con kiêu ngạo của trời
[4] (Nghĩa đen) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau.
(Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.