Cha ta thường nói với ta, đệ tử Lưu Vân Sơn đều là những kẻ ngốc.
Đặc biệt là người tên Kỳ Chiêu.
Khi nói điều này, cha ta đang đốt lá thư Kỳ Chiêu gửi đến.
Khi đốt còn nghe thấy xung quanh phát tiếng cười kì dị.
Thư thứ một ngàn ba trăm rồi sao, ta thầm nghĩ.
Sau khi đốt xong, cha ta đã dùng tay xua tan hết khói bụi.
Mọi dấu vết biến mất trong chớp mắt, căn phòng trở nên sạch bong.
Sau đó cha ta nắm lấy tay ta, nói cao giọng: "Chúng ta đi tìm mẫu thân con nhé."
Cha ta tuy đẹp nhưng tiếng xấu đồn xa.
Các thị nữ trong ma cung trông thấy cha ta đều run rẩy, hận không thể chui xuống đất.
Trên đường đi vô cùng yên tĩnh, mặc dù cha ta không nói gì.
Nhưng từ nhịp bước chân và cách vung tay áo, có thể thấy rằng hiện tại tâm trạng ông ấy vẫn ổn.
Khi ta sắp đi đến chỗ mẫu thân thì cha ta chợt dừng lại.
Toàn thân tỏa ra mùi hơi lạnh khiến người ta khiếp sợ.
Khi còn nhỏ, ta không hiểu lắm.
Nhìn theo ánh mắt của cha, ta trông thấy một nam tử mặc đồ đen.
Gương mặt của nam tử đó đẹp đến mức khác thường, cử chỉ tao nhã, không giống với bộ mặt yêu khí xông lên ngùn ngụt của cha ta.
Lúc này, đang đứng trước mặt mẫu thân ta, thì thầm điều gì đó.
Cha ta nghiến răng nghiến lợi, bước nhanh về phía trước: “Kỳ Chiêu, ngươi tới đây làm gì?”
Hoá ra hắn là Kỳ Chiêu.
Ta rất ngạc nhiên, hình tượng của hắn ta không giống như cách cha ta mô tả, chỉ có thể nói là hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
"Sư muội của ta ở đây, sao ta không thể tới được? Chỉ có Ma tôn mới làm ra những chuyện đáng xấu hổ."
Cha ta điềm tĩnh, không hề chột dạ khi bị nói trúng tim đen.
“Bản tôn không hiểu những gì ngươi nói”
"Thật nực cười! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không thể làm gì nếu ngươi đốt những bức thư đó sao?"Sư huynh cười lạnh một tiếng, lập tức lấy ra từ trong ngực một chiếc lọ trong suốt, có thể thấy rõ một con bướm sặc sỡ bên trong.
“Mọi lá thư gửi trước đó đều không có hồi âm, về sau ta đã đề phòng, bôi một loại hương vị đặc biệt lên thư, chỉ cần ai đó chạm vào sẽ dính phải, hương bướm đó có thể lần theo dấu vết mùi hương này.".
Trước sự chứng kiến của mọi người, sư huynh mở nắp lọ.
Ngay sau đó, Quách Điệp bay quanh người cha ta.
Khi ta nhìn thấy mẫu thân , mặt bà chợt tối sầm lại.
Mẫu thân lạnh lùng trừng mắt nhìn cha ta , quay người nắm tay ta bỏ đi.
Ta quay lại thì thấy cha ta đang đứng đó bất lực nhìn mẫu thân rời đi.
Nhưng ta biết rằng cha ta sớm đã có kế hoạch.
Quả nhiên đêm đó, khi mẫu thân đưa ta về phòng ru ta ngủ, trên chăn xuất hiện một chỗ phình ra.
Sự ăn ý ngầm hiểu bao năm qua giữa phụ tử đã cho ta biết, đã đến lúc ta phải rời đi.
Ta lanh lợi nói với mẫu thân rằng ta còn bài tập phải làm, ta hôn mẫu thân rồi khoanh tay rời đi.
Làm thế nào để nói câu mà yêu hầu đã dạy ta.
Việc xong buông tay áo phủi đi, Giấu sâu tên họ lẫn cả thân mình.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng vang lên một âm thanh hạnh phúc.
“Lần sau đừng có tự tiện hủy những bức thư người ta gửi cho ta nữa! Cút ra khỏi phòng ta!”
"Ta đương nhiên sẽ không..."
Cha lại nói thêm gì đó, giọng của mẫu thân dần dần thấp xuống.
Trong lòng ta rất rõ ràng, cha lại một lần nữa bán rẻ sắc tướng của mình.
Ngày hôm sau ta đến trước cửa phòng cha mẹ ta.
Khi ta mở cửa, mẫu thân vẫn đang ngủ say, còn cha ta thì đang ngồi cạnh mẫu thân.
Ta hỏi cha: “ Cha mẹ cũng là đệ tử của Lưu Vân Sơn, cha nói mẫu thân con cũng là kẻ ngốc đúng không?”
Đôi mắt nửa mở của cha ta khi nghe thấy lời đó đột nhiên nói ra, ông nhanh chóng bịt miệng ta lại, đồng thời vô thức quay lại nhìn mẫu thân ta.
"Mặc Lưu Âm, ngươi ngứa da phải không?" Cha tôi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn ta.
"Cha, chính người tự nói."
Ta mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cha.
Ta biết cha ta sẽ mềm lòng mỗi khi cư xử như vậy.
Đúng như dự đoán, vẻ mặt của cha ta dịu đi một chút khi nhìn thấy điều này, ông uể oải nói:”Mẹ con vẫn chính là mẹ con, không liên quan đến cái Lưu Vân Sơn gì đó, nên không nằm trong số những kẻ ngốc đó.”
“Ồ”
“Được rồi, mau đi tu hành nhanh.” Cha ta sốt ruột nói.
Mặc dù ta còn nhỏ nhưng ta có thể nhìn rõ được tâm trạng muốn phó mặc cho số phận của cha ta.
Bây giờ ta chỉ mới 8 tuổi, nhưng hàng ngày ta đều học đủ loại pháp thuật, học cách làm thế nào để quản lý ma giới.
Trong ánh mắt bất đắc dĩ của ta, cha ta đã đuổi ta đi không thương tiếc.
[Mặc Trạch——]
Mẹ ta dụi đôi mắt ngái ngủ, cha ta nhanh chóng bước tới.
Qua khung cửa sổ sắp khép lại, ta thấy ánh sáng lãng mạn nhảy nhót trên người cha mẹ mình.
Vẻ mặt của cha ta lúc này, có một sự dịu dàng không nói nên lời.
Ngoại truyện Ma tôn Mặc Trạch
Mùi máu thối rữa, lòng người dơ bẩn, vực thẳm không đáy.
Đây chính là nơi bản tôn sinh ra.
Bản tôn sinh ra đã khắc sâu sự tranh giành vào trong máu thịt.
Ở ma giới này, nếu như không tranh không giành , thì chỉ có con đường ch.ết mà thôi.
Đây là luật thiết ở Ma giới.
Quả nhiên sau đó đi tới Nguyệt Tuyền, ta đã gặp được đệ tử Lưu Vân Sơn.
Ta biết họ là những kẻ ngốc, nhưng ta không ngờ hai người này còn ngu ngốc hơn nữa.
Một người bị tiểu sư muội yếu đuối lừa gạt mà không biết gì;
Một người bị sư huynh lạnh lùng coi thường nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận.
Nhị đệ tử Trầm Âm đưa thuốc giải cho ta, rồi quay lại sung sướng với sư huynh.
Trong lòng ta cười lạnh, đồng ý rời đi, cũng coi như đã nể mặt lòng mến mộ thảm hại của nàng ta.
Sau đó nghe nói nàng ta mãn nguyện thành thân với Kỳ Chiêu, chỉ là đêm tân hôn tân lang bỏ nàng ta mà đi.
Ta biết rất rõ Cầm Huyền Y là người giở trò.
Nàng thân thể yếu đuối, tu vi kém cỏi, nàng hận không thể đứng cạnh Kỳ Chiêu.
Sau đó bèn giao dịch với Ma tộc.
Ta chỉ là nhắm mắt làm ngơ, dù sao Lưu Vân Sơn càng loạn càng tốt.
Chi bằng coi Cầm Huyền Y như một quân cờ làm xáo trộn Lưu Vân Sơn.
Còn Trầm Âm
Người không muốn tranh giành, số phận đã được an bài.
Chỉ là ta không ngờ rằng, vậy mà có người vẫn tự nguyện đi đến bước đường cùng.
Cầm Huyền Y viện cớ thân bệnh, cần dùng vảy yêu thú để làm thuốc.
Trầm Âm đã tự mình xin đi.
Bản tôn nghe xong chỉ thấy nực cười, chẳng lẽ nàng cho rằng mấy trăm năm bị giam vẫn chưa đủ sao?
Nếu đã vậy, không bằng bản tôn cũng đích thân đến, gi.ết sạch đệ tử chân truyền Lưu Vân Sơn này.
Cũng cho những kẻ tự nhận là chính phái một bài học.
Khi bản tôn đến, tình cờ được xem một màn kịch rất hay.
Hai vị sư muội cùng lúc rơi vào nguy hiểm, Kỳ Chiêu phải đối mặt với sự lựa chọn.
Ta dựa vào gốc cây, thấy hắn không do dự lựa chọn Cầm Huyền Y, khóe miệng không khỏi nhếch lên nụ cười hờ hững.
Ta thấy rõ là Trầm Âm cũng có cơ hội trốn thoát, chỉ cần nàng sử dụng bùa trốn thoát đang nắm trong tay.
Thời khắc sinh tử, không ai lại ngu đến mức muốn mất mạng cả.
Nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó đã khiến cho ta không thể cười nổi nữa.
Nàng ta đột nhiên sử dụng một lá bùa cháy.
Khi tiếng nổ vang lên, nàng ta và yêu thú đã đồng quy vô tận.
Máu nhuộm đỏ cả trời, ch.ết không toàn thây.
Lúc đó ta không biết mình đang cảm thấy gì.
Khi sắp ch.ết, Trầm Âm nở nụ cười nhẹ nhõm.
Nàng cố tình để mình ch.ết chỉ để những người khác có cơ hội sống sót.
Ngu ngốc.
Thật là ngu ngốc.
Bản tôn lạnh lùng nhìn Cầm Huyền Y đang nằm mềm nhũn trên đất và Kỳ Chiêu đang ngây người.
Bỗng dưng cảm thấy chỉ ch.ết đi thôi là quá nhẹ cho bọn chúng.
Ta muốn chúng sống trong đau khổ và dằn vặt suốt đời.
Sau đó, ta đã sắp xếp cho thuộc hạ vạch trần bộ mặt thật của Cầm Huyền Y, nàng ta bị coi là yêu tà và bị giam cầm suốt đời.
Mà Kỳ Chiêu một đêm bạc đầu, xuống núi chuộc tội.
Không hiểu sao, đôi mắt của Trầm Âm trước khi ch.ết vẫn đọng lại trong đầu ta.
Trong mơ lơ lửng, thấy thật rõ ràng.
Trầm Âm, bổn tôn hy vọng kiếp sau ngươi sẽ học cách thông minh hơn.