Sự Kiện Say Nắng Hàng Năm - Phiên Đại Vương

Chương 11: Chúng ta đi thôi



Buổi sáng xuất phát, mãi đến lúc chập tối, Khương Hỉ và Lâm Gia mới đến gần được địa điểm cần đến.

Thành phố lớn, xe cộ qua lại tấp nập.

Càng là khu vực phồn hoa, các tòa nhà càng được xây dựng dày đặc.

Đám đông tan tầm vội vã băng qua các lối đi ngầm ngột ngạt, cái nóng bức ngột ngạt như muốn làm người ta nghẹt thở lan tỏa trong không khí.

“Số 30, đường Lâm Phong, chắc là ở đây rồi, sao không thấy nhỉ?”

Khương Hỉ so sánh tờ giấy ghi địa chỉ mẹ viết, khó khăn lắm mới tìm được biển số đường.

Lâm Gia bị một cửa hàng nhỏ ven đường thu hút sự chú ý.

“Đợi một chút, mình qua bên kia một lát.” Cậu nói với Khương Hỉ rồi đi về phía cửa hàng.

“Cậu đi làm gì thế?”

Lo lắng cậu trai đến từ quê sẽ đi lạc, cô vội vàng bước theo.

Sau khi hỏi thăm chủ quán, Lâm Gia tìm được một hộp kẹo cứng vị trái cây.

Sau khi thanh toán xong, cậu đưa hộp kẹo với bao bì đẹp mắt cho Khương Hỉ: “Lát nữa đưa cho em gái cậu nhé.”

Lâm Gia thật sự biết cách xử lý mọi việc, còn biết rằng đi thăm người không thể tay không. Khương Hỉ dù là người trưởng thành cũng phải học một bài học từ cậu.

Cô nhận lấy hộp kẹo, nhìn một chút, đồ cậu mua không phải là ngẫu nhiên. Lần trước ở bệnh viện, cậu cũng đã mua loại kẹo này cho Khương Tiểu Thiền. Đáng tiếc lần này Khương Hỉ không được ăn, cô còn hơi thèm.

Cô tò mò hỏi: “Sao cậu biết Khương Tiểu Thiền thích ăn gì?”

Lâm Gia không chút do dự đáp: “Cậu nói với mình mà.”

“Mình sao…” Khương Hỉ suy nghĩ một chút.

“Ừm.”

Lâm Gia quay đầu, rồi nói với chủ quán lấy thêm hai cây kem: “Chúng ta cũng ăn chút gì đó lót dạ nhé, ở đây có loại kem đậu xanh sữa đặc mà cậu thích ăn.”

“Được thôi, cảm ơn cậu.”

Khương Hỉ nhanh tay trả tiền kem trước khi Lâm Gia kịp làm.

Cái mát lạnh từ kem xua tan cảm giác lo lắng trong lòng. Vừa ăn, vừa tìm đường, chẳng mấy chốc, họ đã tìm đến khu chung cư Lâm Phong, nơi bác cô ở.

Cổng khu chung cư có bảo vệ, là khu nhà cao cấp với căn hộ kiểu duplex.

Khương Hỉ và Lâm Gia phối hợp, nói họ vào tìm bạn học để làm bài tập, Khương Hỉ cố ý kéo Lâm Gia lên trước, để lộ chiếc ba lô lớn trên lưng cậu.

Bảo vệ không hỏi thêm, lập tức cho họ vào.

Họ đi thang máy lên tầng 13, tầng này chỉ có một căn hộ.

Đứng trước cánh cửa gỗ màu đỏ sẫm đầy uy nghi, Khương Hỉ có chút lo lắng.

Cô lấy hộp kẹo Lâm Gia vừa mua ra, tay cầm đồ, lòng cũng có thêm chút can đảm.

Cô lặng lẽ chuẩn bị lý do tại sao lại tìm Khương Tiểu Thiền, rồi nhấn chuông.

“Reng reng, reng reng…”

Chuông vang đến lần thứ ba thì cửa mở ra một khe nhỏ từ bên trong.

Một cái đầu cảnh giác ló ra từ phía sau cánh cửa.

Cô khẽ hỏi: “Xin hỏi chị tìm ai?”

“Khương Tiểu Thiền!” Khương Hỉ vui mừng gọi tên cô bé.

Thật là may mắn, không cần phải nói dối với người nhà bác, cô đã gặp trực tiếp Khương Tiểu Thiền.

“Khương Đại Hỉ! Oa!” Cánh cửa lập tức mở toang, Khương Tiểu Thiền cũng kinh ngạc không kém.

Cô bé mặc một chiếc váy công chúa, trên đầu đội chiếc băng đô màu hồng lấp lánh, mái tóc tự nhiên vốn xoăn nay đã được duỗi thẳng, trông như một con búp bê tinh xảo đến tận cùng.

Thấy chị gái, Khương Tiểu Thiền không giấu nổi sự phấn khích, cô bé nhảy ra khỏi cửa, lao vào vòng tay của chị.

Phát hiện ra sau lưng chị gái còn có Lâm Gia, Khương Tiểu Thiền vội chỉnh lại váy.

Cô bé cũng biết xấu hổ, hành động và giọng nói đều kiềm chế đi vài phần.

“Chị từ quê lên thăm em hả? Đến bằng cách nào vậy?”

Vừa nói, Khương Tiểu Thiền vừa rút lấy hộp kẹo trong tay Khương Hỉ, rồi ép tay mình vào tay chị gái.

Suốt chặng đường dài ngồi xe chuyển xe tìm đường, quả thực đã tốn không ít công sức, Khương Hỉ nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Tìm một chỗ nào đó rồi từ từ nói nhé, em đã ăn tối chưa?”

“Ăn rồi…”

Khương Tiểu Thiền lanh lợi nuốt nửa sau câu trả lời, nói: “Em chưa ăn.”

“Vậy bọn anh đưa em đi ăn.” Lâm Gia cười với cô bé.

Khương Hỉ suy nghĩ, với tư cách là chị gái, cô nên làm việc thấu đáo hơn: “Vậy để chị nói với bác là sẽ đưa em đi.”

“Không cần đâu!”

Khương Tiểu Thiền lập tức nắm lấy tay chị, lo lắng dùng chân đá cửa đóng lại, không cho họ nhìn vào trong nhà.

“Bác đang ăn với bạn của bác, chúng ta đi thôi.”

Thế là, đoàn quân trốn ra ngoài mà không báo cáo với người lớn, lại thêm một thành viên mới.

Bên trái là Khương Hỉ, bên phải là Lâm Gia, Khương Tiểu Thiền đi giữa họ, tung tăng nhảy nhót vừa đi vừa ăn kẹo.

Khương Hỉ dùng khóe mắt liếc nhìn cô bé.

Cô cảm thấy, Khương Tiểu Thiền có gì đó không ổn – Cách ăn mặc quá mức quý phái, sự nhiệt tình khi gặp lại mình, và hành động che giấu không cho cô nhìn thấy bác.

Lần này cô đến, chắc chắn là đúng rồi.



Ba người không đi xa, họ tìm được một cửa hàng McDonald’s ngay cạnh khu chung cư.

Vừa ngồi xuống, Khương Tiểu Thiền lập tức tháo băng đô ra, cởi khuy giày da, trở về trạng thái thoải mái và tự do hơn.

Có lẽ cô bé cũng cảm thấy bộ trang phục trước đó không phù hợp với mình, trong khi đứng trước chị gái và Lâm Gia, cô bé cảm thấy ngại ngùng.

“Mình đi gọi món, hai chị em cứ trò chuyện đi.” Lâm Gia tinh ý nhường không gian cho hai chị em nói chuyện.

“Được thôi.”

Khương Hỉ giơ tay lên: “Mình muốn khoai tây chiên và gà rán McNuggets.”

“Em muốn gà rán McNuggets và khoai tây chiên.” Khương Tiểu Thiền luôn bắt chước theo chị gái.

Lâm Gia đi rồi, chỉ còn lại hai chị em.

Họ nhìn nhau trong vài giây.

Khương Hỉ định hỏi cô bé một câu, nhưng Khương Tiểu Thiền đã nhanh miệng hơn.

“Chị không bình thường rồi, Khương Đại Hỉ! Chị đến thăm em mà lại dẫn theo Lâm Gia, mẹ không đến à?”

“Chuyện chị đến tìm em, mẹ không biết, thậm chí giáo viên ở trường cũng không biết. Chị và Lâm Gia đã trốn học để đến tìm em.” Khương Hỉ quyết định nói thật với cô bé.

Thấy chị gái nói thẳng thắn, thái độ của Khương Tiểu Thiền cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Tại sao? Chị tìm em có chuyện gì quan trọng à?”

Khương Hỉ đã suy nghĩ rất kỹ về cách trả lời. Theo nghĩa nghiêm túc, đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ, cô gặp lại em gái Khương Tiểu Thiền, cô phải giành được lòng tin của em.

“Đêm qua, bố đã hiện về trong giấc mơ của chị, giấc mơ đó rất thật. Bố trở về nhà, dặn dò chị rằng em đang gặp rắc rối ở thành phố, chị nhất định phải giúp em giải quyết. Nếu chị làm ngơ, em sẽ chết, mẹ cũng sẽ chết, rồi cả đời này chị đừng mong có một cuộc sống yên ổn. Em sẽ trở thành ma ám lấy chị, nhưng em không có miệng, chị sẽ không nghe được em muốn gì, mãi mãi không nghe thấy.”

Khương Hỉ nắm chặt tay Khương Tiểu Thiền, nhìn thẳng vào mắt cô bé.

Khương Tiểu Thiền bị dọa, ấp úng nói: “Cái giấc mơ gì kỳ lạ thế, e vẫn khỏe mạnh, làm sao mà thành ma được chứ.”

“Hiện tại thì chưa, may là bây giờ em vẫn ổn. Sau khi tỉnh dậy, chị lo lắng vô cùng. Khương Tiểu Thiền, hai tuần này em sống ở nhà bác thế nào?”

Sự quan tâm trong ánh mắt của chị, cùng với hơi ấm từ bàn tay, đã hoàn toàn truyền đến Khương Tiểu Thiền.

Cô bé bắt đầu kể chi tiết những gì mình đã trải qua gần đây.

“Em đã nhập học ở trường mới. Trường rất lớn, có nhiều bạn học, sách giáo khoa rất khó. Em chưa kết bạn được với ai, giọng nói của em khác với mọi người nên em không dám nói chuyện. Em không còn là học sinh giỏi nhất lớp nữa, em cảm thấy có nhiều bạn thông minh hơn em.”

Cô bé nuốt nước miếng, rồi tiếp tục kể.

“Em ở nhà bác, phải trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, biết lễ phép. Váy bác chọn cho em, không được làm nhăn. Khi có khách đến, em phải ra mở cửa, chào hỏi. Buổi tối bác thường ngồi nói chuyện làm ăn với khách, em cũng phải ngồi cạnh, khách uống say sẽ đến sờ má em, em không được né tránh.”

Khương Tiểu Thiền kể xong, không tổng kết xem mình sống tốt hay xấu. Cô bé còn quá nhỏ để có thể định nghĩa những gì đang xảy ra với mình, chỉ đơn giản là kể lại những gì đã trải qua.

Nhưng Khương Hỉ có thể nhận ra nỗi kinh hoàng trong đó.

Nghe Khương Tiểu Thiền kể, Khương Hỉ cảm thấy cực kỳ sốc và giận dữ.

Cố gắng giữ giọng bình tĩnh, Khương Hỉ hỏi từng chữ một: “Ngoài sờ má em, họ có làm chuyện gì khác không? Bao gồm cả bác, bác có chạm vào phần nào khác trên cơ thể em không?”

Khương Tiểu Thiền lập tức lắc đầu.

Năm nay, Khương Tiểu Thiền mới 10 tuổi, cô bé vừa đến thành phố được hai tuần. Những thứ bẩn thỉu thối rữa mới chỉ vừa bắt đầu hé mở một lỗ nhỏ đối với cô bé… Nếu ở lại đây lâu, mọi chuyện chắc chắn sẽ trở nên nghiêm trọng hơn. Khương Hỉ rùng mình, có lẽ, đây chính là nguyên nhân khiến Khương Tiểu Thiền đã từng tìm đến cái chết.

Dù chị gái đã cố gắng che giấu, Khương Tiểu Thiền nhạy cảm vẫn nhận ra sự giận dữ mà Khương Hỉ đang cố nén.

“Chị ơi,” cô bé cúi đầu, khẽ hỏi: “Có phải em đã làm sai chuyện gì không?”

“Không.”

Khương Hỉ nghiêm túc nói với cô bé: “Khương Tiểu Thiền, em không làm sai điều gì cả, là bác và những vị khách của ông ta đã làm sai.”

Cô ôm chặt Khương Tiểu Thiền, bảo vệ em gái trong vòng tay mình.

“Chúng ta đi thôi, Tiểu Thiền. Không ở lại thành phố này nữa, một ngày cũng không, chị sẽ đưa em về nhà.”

Khương Tiểu Thiền rõ ràng rất muốn về, nhưng vẫn còn chút lo lắng: “Nhưng, mẹ đã giao em cho bác rồi, không cho em về nhà nữa. Hơn nữa, mẹ còn nói rằng, nếu em về nhà, sẽ không có tiền cho chị đi học nữa.”

“Vậy thì cũng phải về nhà, chúng ta về nhà rồi cùng nhau tìm cách.”

Khương Hỉ nói với cô bé trong lòng: Đừng lo, chị là người từ tương lai quay về tìm em, cách kiếm tiền chị có nhiều lắm.