Sự Lựa Chọn Của Em

Chương 21: Chiếm hữu



Khương Vĩ khẽ quay người lại, đôi mắt cậu ánh lên một tia khinh thường, hờ hững nhưng cũng đầy sự thách thức.

Ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao cắt xuyên qua không gian ngột ngạt giữa hai người.

"Anh nghĩ bản thân mình làm được sao?" Câu hỏi bật ra từ môi cậu, giọng điệu vừa mỉa mai, vừa chứa đựng sự hoài nghi thâm trầm, như thể Hoài Phong chỉ là một kẻ đang đùa với chính số phận của mình. Trong thoáng chốc, ánh mắt Khương Vĩ như nhìn thấu mọi điều, khơi dậy những điều sâu thắm nhất trong tâm trí Hoài Phong. (

Hoài Phong sững lại trong khoảnh khắc, nhưng thay vì lùi bước, anh đột ngột đứng dậy, tiến lại gần Khương Vĩ một cách không báo trước. Khoảng cách giữa họ bị thu hẹp nhanh chóng, và trước khi Khương Vĩ kịp nhận ra, lưng cậu đã chạm vào bức tường lạnh lẽo phía sau.

Bàn tay của Hoài Phong chống mạnh lên tường ngay bên cạnh đầu cậu, tạo nên một vòng vây kín mít. Gương mặt anh gần đến mức hơi thở nóng bỏng của anh khẽ phả lên làn da mỏng manh của Khương Vĩ. Hoài Phong nghiêng người, môi anh chỉ cách tai Khương Vĩ một chút, tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng tràn đầy mê hoặc vang lên, âm sắc trầm thấp mà cuốn hút đến khó cưỡng: (I

"Trên đời này có chuyện gì mà tôi làm không được đâu chứ?" Anh nói, từng chữ một như rót vào tai Khương Vĩ.

"Những thứ tôi muốn có được, thì bằng mọi giá... tôi sẽ phải có được." (1

Ánh mắt của Hoài Phong bừng lên một sự quyết đoán mãnh liệt, bàn tay anh chậm rãi di chuyển, ngón tay anh khẽ chạm vào lớp áo của Khương Vĩ, rồi len vào bên trong, chạm nhẹ lên làn da mịn màng của cậu. Hơi ấm từ những ngón tay anh lan tỏa khắp nơi, khiến cả cơ thể Khương Vĩ khẽ rung lên.

"Và kể cả cậu."

Lời thì thầm đầy sự chiếm đoạt đó, cùng với những động chạm mượt mà, điêu luyện của Hoài Phong khiến



Khương Vĩ đột nhiên đỏ mặt. Trái tim cậu đập mạnh trong lồng ngực, một cảm giác không tên len lỏi khắp cơ thể.

Đây là lần đầu tiên cậu bị ép vào tình huống kỳ lạ và bối rối đến thế. Ngón tay của Hoài Phong từ từ lướt nhẹ trên da cậu, di chuyển từng chút, từng chút, lên đến vùng ngực.

Khương Vĩ như bị cuốn vào cái bẫy của giọng nói đó, của những cử chỉ quá đỗi tự tin và thành thục. Đầu óc cậu dần trở nên mơ hồ, không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác ngoài sự hiện diện của người đàn ông trước mặt.

Bất ngờ, miệng cậu bật ra một câu hỏi mà chính cậu cũng không hiểu sao mình lại nói:

"Anh muốn có được tôi để làm gì? Tôi có thứ gì mà anh cần sao?" Giọng nói của Khương Vĩ trở nên khàn đi, nhưng lại chất chứa đầy sự nghiêm túc và chân thật.

Đôi mắt cậu đầy sự kiên định, không hề giao động, nhìn chằm chằm vào Hoài Phong như muốn tìm lời giải đáp.

Hoài Phong khẽ ngừng lại, đôi mắt anh chạm vào ánh nhìn quyết liệt của Khương Vĩ. Anh nhếch môi cười, nhưng nụ cười đó không còn là sự tự tin đầy chiếm đoạt nữa, mà ấn chứa một điều gì đó mơ hồ, một sự bối rối, như thể chính anh cũng không hoàn toàn hiếu rõ động cơ của mình.

"Tôi không biết..." Hoài Phong thở dài, giọng anh đột ngột trở nên trầm lắng, như thể những lời vừa rồi không phải dành cho Khương Vĩ mà là cho chính bản thân mình.

"Tôi chỉ biết là, mỗi lần nhìn thấy em, tôi lại cảm thấy một thứ gì đó... lâng lâng, khó tả. Tôi muốn có được em, muốn biết tất cả về em."

Bàn tay anh bất giác nâng cằm Khương Vĩ lên, ép cậu đối diện trực tiếp với ánh mắt sâu thẳm của mình:



"Không hiểu sao... tôi chỉ muốn em thuộc về tôi. Mọi thứ về em... từ ánh mắt, giọng nói, tất cả mọi thứ thuộc về em. Tôi muốn tất cả đều phải là của tôi. Chỉ riêng một mình tôi mà thôi."

Trong khoảnh khắc đó, không gian như ngừng lại. Khương Vĩ có thể cảm nhận được sự dao động từ ánh mắt của

Hoài Phong, cảm nhận được sự đấu tranh nội tâm trong từng lời nói của anh. Nhưng trước khi Khương Vĩ kịp phản ứng, Hoài Phong đột ngột buông cậu ra, bước lùi lại như thể vừa bị kéo về thực tại.

"Em có quần áo nào cỡ anh không?" Hoài Phong bất ngờ hỏi, giọng anh trở lại tự nhiên hơn, nhưng sự căng thẳng vừa rồi vẫn còn đọng lại trong không khí. (°

"Cho anh mượn với, đã hai ngày anh chưa tắm rồi, cơ thể giờ khó chịu chết đi được."

Trước sự thay đối đột ngột trong hành vi của Hoài Phong, Khương Vĩ chỉ có thể đứng ngơ ngác. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến cậu không thể nào theo kịp. Cậu vẫn còn đang lơ lửng trong bầu không khí đầy mê hoặc trước đó, mà giờ đây lại bị kéo vào một câu hỏi bình thường đến không ngờ

Cách xưng hô của Hoài Phong cũng thay đổi một cách bất ngờ. Khiến cậu vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Cậu bất ngờ theo phản xạ tự nhiên đáp:

"Hả?!"

Hoài Phong thấy vẻ mặt cậu có vẻ ngơ ngác, ngu ngốc đến dễ thương. Anh khế nở nụ cười đầy sự trêu chọc, khẽ tiến lại và búng yêu lên trán Khương Vĩ "cốc"

"Này! Có nghe anh nói không đấy? Sao cứ đứng ngây ra đó như người thất thần thế? Nhìn cưng chưa kìa." Giọng nói có chút ngọt ngào.