Trạch Dương vừa nói dứt câu thì hắn ta lòm khòm bò dậy, dùng chút sức lực cuối cùng cố gắng ngước mặt lên nhìn cậu. Gương mặt hắn giờ đây chẳng còn lành lặn, những vết rạch bằng dao vẫn còn rươm rướm máu. Hắn vô cùng tức giận nhưng chẳng có thể làm gì được Trạch Dương. Chỉ đành ngậm ngùi nắm chặt nắm đấm trong lòng bàn tay, vô thức từng đường gân cổ cứ thế mà nổi lên. Hắn đưa ánh mắt đầy sự hận thù nhìn chằm chằm vào cậu.
Không biết trong đầu hắn ta đang suy nghĩ cái quái gì? Đột nhiên hắn nhổ nước bọt lên gương mặt của Trạch Dương với một nước da trắng muốt, mịn màng đến độ khó mà nhìn thấy được từng lỗ chân lông, phải nói là làn da bao cô gái hằng mong ước. Mà giờ đây hắn lại sỉ nhục cậu bằng cách này!
Một gương mặt mà cậu cố gắng gìn giữ chăm sóc, giờ đây lại bị thứ dơ bẩn như hắn ta phá hoại. Cậu không giấu được vẻ bất ngờ và tức giận mà nhìn chằm chằm vào hắn ta. Thấy thế hắn ta được nước mà cười phá lên và dùng một giọng điệu đầy sự thách thức và khinh bỉ nói:
" Hahaha! Mày mơ à? Có ngon thì mày giết tao đi. Nè! giết tao đi thằng chó. Mày nghĩ tao không biết là mày sẽ không dám giết tao à? Lũ chó tụi bây thì làm được tích sự gì chứ? Chi bằng chịu phục tùng dưới trướng đại ca tao đi. À mà tao quên mất lũ chó tụi bây thì có vứt cho đại ca tao thì cũng không thèm liếc mắt lấy một cái nói chi là chịu nhận lũ chúng bây."
" Với ngoại hình của tụi bây thì vứt vào chợ đen hay quán bar là tốt nhất!! Hahha tụi bây giỏi làm chuyện đó lắm mà vào đó là đúng đắn r-"
Vẫn chưa kịp nói hết câu thì đã có một bàn tay vô hình nắm lấy đầu của hắn ta và đập thật mạnh xuống nền đất. Hắn ta vẫn chưa kịp định thần được chuyện gì đang diễn ra thì đã bị bàn tay đó kéo lên. Rồi một lần nữa lại đập mạnh xuống, do lực tác động quá mạnh trán hắn bây giờ đã bắt đầu rỉ máu, nó còn sưng vù lên.
Trạch Dương kéo hắn lên ép buộc hắn nhìn thẳng vào mặt mình. Lúc này cậu khẽ lau đi vết nước bọt lúc nãy trên gương mặt. Hốc mắt cậu mở to và đưa đôi ngươi đầy sự tức giận nhìn chằm chằm hắn ta như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mắt. Cậu khẽ nở một nụ cười man rợ nhưng lại chứa đựng đầy sự phấn khích.
( *Ảnh minh họa chứ tác giả bí ngôn rồi huhuhu*) ...
Đôi môi cậu khẽ cử động một giọng nói trầm đến mức kì lạ phát ra khiến cho ai nghe thấy cũng phải rùng mình e sợ:
" Giết mày thì dễ dàng với tao lắm! Chỉ cần một viên đạn là mày có thể nhẹ nhàng ra đi rồi. Vậy thì còn gì vui nữa chứ? Đúng tao không muốn mày chết bây giờ, nếu giờ mày chết đi thì dễ dàng quá còn gì!"
Trạch Dương thô bạo nắm lấy đầu của hắn ta mà lôi đi lại bồn nước. Hắn đau đớn gào lên và không ngừng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Cậu mạnh bạo nhấn đầu hắn ta xuống nước. Những bọt khí cứ thế nổi lên, hắn không ngừng cố gắng ngoi lên nhưng đành phải tuyệt vọng vì toàn bộ cơ thể đã bị Trạch Dương khống chế. Cậu thấy thế thì vô cùng phấn khích mà nở nụ cười, cậu nói tiếp:
" Thứ tao muốn là mày phải từ từ chết dần, chết mòn trong tận cùng của sự tuyệt vọng. Cứ mỗi lần mày sắp ngất đi tao sẽ tát cho mày tỉnh. Rồi tao sẽ tra tấn mày tiếp cho đến khi nào mày chết rồi tao sẽ chặt ra quăng cho lũ chó nhà tao ăn. Có khi chó còn chê thịt của mày ấy chứ!! hhahha"
Cậu thích thú cười đùa và lôi đầu hắn lên. Khi được lôi lên hắn không ngừng thở dốc. Trạch Dương nhìn thẳng vào mắt hắn ta và tiếp nói:
" Mày thấy ý tưởng của tao thế nào? Hay bây giờ tao móc mắt mày ra là bóng cho chó nhà tao nhỉ? "
" Thằng chó khốn nạn!! Có ngon thì thả tao ra!! Mẹ kiệp!!!"
" Hả? Chó đâu sủa nhiều dữ vậy ta? Ồn ào chết đi được."
Hắn ta nghe thấy thì tức đỏ cả mặt cố gắng tấn công Trạch Dương nhưng bất thành. Cậu thích thú nói tiếp:
" Hay bây giờ tao quăng mày vào làm điếm cho đám đàn em tao nhỉ? Bọn đàn em tao chắc chắn sẽ không chê đâu! hhahahha."
Trạch Dương thích thú cười đùa khẽ buông tay thả hắn ta xuống nền đất. Cậu quay người bước đi và vẫy tay cho đám đàn em vào:
" Chúc mày vui vẻ! Mấy đứa nhớ phục vụ anh lớn thật tốt đó biết chưa! Không là anh lớn đây giận đấy!"
Hắn tức giận lao đến định quật ngã Trạch Dương thì bị đám đàn em của cậu ngăn lại. Gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ dâm đãng.
" Bọn em sẽ phục vụ tốt cho anh đây mà! Phó Thủ Lĩnh đi cẩn thận. "
Nghe vậy cậu cũng thầm hài lòng tháo găng tay ra đưa cho A Cửu và nói:
...( *Giải thích: A Cửu người nghe điện thoại lúc nãy và cũng là người thân cận của Trạch Dương*)...
" Ở đây giao lại cho ngươi. Có gì thì báo cáo lại hết cho ta. Nhất định đừng để hắn ta được thảnh thơi."