Sứ Mệnh Của Anh Là Yêu Em

Chương 15: "Sủi cảo không có tiêu, hương vị rất khác ".



<21>

Căn cứ LVB, Tống Lương Phong và Tống Chi Lâm ở lại căn cứ từ hôm qua. Mấy ngày tới sẽ cùng các đồng đội ở lại căn cứ tập trung vào giải đấu mới.

"Tây Hữu, bữa sáng của mọi người đây". Bữa sáng được Thu Thu chuẩn bị từ trước để sẵn trên bàn ăn. Cả chiến đội tập trung lại ăn sáng.

"Hôm qua ngày 520 thấy ai cũng hạnh phúc khoe hoa, các cậu có ai có hoa không?"

"Anh nhắc mới nhớ, tối hôm qua thấy bài Weibo của anh em mới nhớ là ngày 520"

"Em thì có người nào đâu mà có hoa". Cả hội đang ăn sáng nói chuyện ở khu nghỉ ngơi. "Anh Tố, bài Weibo hôm qua là anh đang ám chỉ Anh Tống sao?"

"Không biết nữa, mau đi luyện tập thôi, không lại ăn chửi bây giờ"

"Đi thôi". Các thành viên quay lại công việc chính của mình. Hôm nay Nghiêm Mạnh Nhi được nghỉ phép nên chỉ quanh quẩn ở nhà, đột nhiên có tiếng gõ cửa nhà cô.

"Ai vậy". Ra mở cửa thì bất ngờ là bố mẹ cô lên thăm cô, không ngờ hôm nay con gái họ cũng ở nhà.

"Bố mẹ, sao hai người lên mà không báo trước cho con".

"Bố con bảo nhớ con nên bắt xe lên thăm con, còn mua đồ lên nhà con gói sủi cảo nữa nè". Nghiêm Mạnh Nhi vui mừng dẫn bố mẹ vào nhà.

"Aaaa bố...lưng bố không sao rồi chứ".

"Không sao, chiếc ghế massage của con giúp lưng bố khỏe lại rồi". Cả nhà vui vẻ với nhau trong căn bếp nhỏ, Nghiêm Mạnh Nhi thì cùng mẹ bắy tay vào làm món yêu thích của cô. Bố cô thì giúp cô trang trí lại phòng khách với những bức tranh bố vẽ trong thời gian rãnh.

"Mẹ, Lão Nghiêm không cằn nhằn chuyện anh hai nữa chứ?"

"Cằn nhằn thì vậy đó, cứ cách ngày là nhắc khéo mẹ bảo anh hai con gọi điện về đấy. Khi đi thì không hỏi han, đợi lúc anh con ra nước ngoài phát triển công việc thì nhớ nhung".

Cả nhà vui vẻ nấu bữa cơm gia đình, lâu lắm rồi Nghiêm Mạnh Nhi không về nhà, anh hai cô thì năm ngoái mới chuyển công tác ở chi nhánh nước ngoài. Chỉ còn bố mẹ sống ở nhà, lần nào cuối tháng mẹ cô đều gói sủi cảo gửi lên cho cô nhưng hôm nay được cùng bố mẹ gói sủi cao khiến tâm trạng của Nghiêm Mạnh Nhi rất vui.



Ở chiến đội LVB, ai nấy đều nghiêm túc tập luyện, Tống Chi Lâm cùng các thành viên đội 1 tập luyện một số bài đánh chung. Hôm nay Tố Lương Phong cũng không còn đùa giỡn mới Tống Chi Lâm nữa mà trở nên nghiêm túc.

"Vương Khả, cậu cần đánh ký tướng này nhé". Tống Chi Lâm hướng dẫn các tướng với chiến thuật phù hợp dành cho từng thành viên.

"Vâng".

"..."

Một lúc sau, Tống Chi Lâm nhận được cuộc gọi. "Alo, tôi nghe".

"Được, tôi đến ngay". Sau khi nghe điện thoại thì Tống Chi Lâm nhanh chóng giao lại việc ở chiến đội cho Tố Lương Phong.

"Có việc sao??"

"Ừ, tôi đi một chuyến rồi về, cậu giúp tôi ở đây nha".

"Đi đi, lát nữa anh Châu sẽ qua".

"Được". Tống Chi Lâm lấy áo khoác trên ghế rồi nhanh chóng ra khỏi phòng tập.

"Bye bye, anh Tống"

"Bye bye Anh Tống x7,8"

Tố Lương Phong: "Tiếp tục tập luyện rồi nghỉ sớm"

Cả chiến đội nghe được nghỉ sớm liền đồng thanh trả lời "Được".

Tống Chi Lâm đi đến Quán cafe của mình, Chu Văn (cánh tay phải của anh, sư đệ khi còn đi học, người thay mặt anh tham gia tất cả các hội nghị và Tống Chi Lâm mặc dù là Chủ nhưng không một ai biết, chỉ có anh và Chu Văn)



"Anh Tống, cuối cùng anh cũng đến?"

"Mọi chuyện đến đâu rồi??"

"Mọi người đang đợi ạ".

Tống Chi Lâm nhanh chóng ngồi xuống bước vào cuộc họp online với các đối tác. Cuộc họp diễn ra đột ngột khiến Chu Văn phải cấp cứu Tống Chi Lâm.

"Xin lỗi mọi người, đã để mọi người chờ lâu"

"Sau đây tôi sẽ trình bày một số điểm nổi bậc của việc hợp tác lần này... Việc kết hợp...."

Tống Chi Lâm cùng Chu Văn ngồi trong phòng họp trình bày cuộc hợp tác với công ty nước ngoài.

Sau nhiều giờ thì cuộc họp cũng kết thúc, Tống Chi Lâm cũng mệt cả người ra, anh dựa lưng ra ghế nhắm mắt thở dài.

Chu Văn bước vào với ly cafe trên tay: "Anh Tống, xong rồi sao".

Nhận ly cafe trên tay sư đệ "Ưm, cảm ơn"

"May mà anh đến kịp không là em cũng không biết phải làm sao??"

Tống Chi Lâm để ý đồng hồ cũng tối rồi, muốn về nhà tắm một chút rồi quay lại căn cứ. "Mọi chuyện ổn cả rồi, anh về nhà một chuyến".

"Vâng, chuyện còn lại em xử lý được"

"Được, anh về đây. Em cũng về nghỉ sớm nhà, tháng tới không cần tăng ca nữa đâu".

"Vâng".

Tống Chi Lâm cả thân mệt mỏi đi ra khỏi quán, ly cafe trên tay cũng uống hết. Lên xe và về nhà thôi.
— QUẢNG CÁO —