Ngày mới đến rồi,các sao của chúng ta vẫn đang ôm hôn thắm thiết chiếc giường dấu yêu.
Người dậy sớm nhất là Can, có lẽ là cậu hơi nhạy cảm với sự thay đổi của nhiệt độ môi trường, cậu đi dạo quanh khu vườn thì phát hiện 1 người còn dậy sớm hơn mình.
Đó là Tau, thói quen của cô là luôn dành thời gian ngồi chờ 1ai đó nên cô dậy rất sớm.
Ngồi trên chiếc xích đu, mái tóc cô đung đưa theo chiều gió màu hoàng kim cứ lóng lánh dưới ánh bình minh, nhìn cô lúc này thật dễ thương, ko còn vẻ đáng sợ như ngày đầu họ gặp nhau.
Như nghe đc tiếng bước chân, đôi đồng tử to tròn màu sữa nhìn về phía cậu lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn thất vọng, có lẽ người cô đang chờ ko phải cậu nên mặt cô xụ đi trông thấy.
Nhìn cô,Can bất giác nở 1nụ cười ấm áp.
Can lên tiếng "chào, cậu dậy sớm thế"
cô nhìn cậu 1hồi rồi vò đầu bứt tóc sau đó dùng 2 tay chấp lại với nhau như đã hiểu ra gì đó.
Cô cười tươi hơn cả những tia nắng mai mỉm cười chào cậu:
"ch....ào buổi..s..áng"
Có lẽ đó là thứ đẹp nhất mà cậu từng đc thấy, nụ cười ngây thơ vô giá của cô.
Cậu cũng bất giác cười hạnh phúc nơi khóe môi.
Nhìn cô từ lúc gặp nhau vẫn 1 y phục quái dị như cũ,
Can"sao cậu ko thay quần áo?"
Tau đớ người 1 chút.
Can hỏi tiếp"cậu ko biết thay sao?"
Như nghe đc câu nói giống với câu trả lời của mình, cô gật đầu.
Can chịu thua lun, ai đời 15 tuổi mà ko biết thay quần áo cơ chứ.
Can "tớ giúp cậu thay quần áo nhưng trước hết vào ăn sáng đã nhé"
Tau gật đầu lia lịa.
Can cười khi nhìn biểu hiện quá ư là ngố của cô, cậu chìa tay ra "nào, đi thôi"
Nhưng xin chia buồn với Can rằng,Tau ko hiểu sao Can lại đưa tay ra làm gì.
Can cười khổ, cậu thu tay về.
Sau đó nắm tay cô dắt đi.
Tau đầy ngạc nhiên với hành động của Can, cảm nhận đc hơi ấm từ tay cậu, Cô chỉ muốn hơi ấm này sẽ chỉ dành cho cô và bao bọc lấy cô thôi.
Ngày hôm nay có lẽ cô đã tìm đc 1 thứ quan trọng hơn cả chờ đợi.
Khi nắm tay cô, Can đã nhìn thấy 1 hình ảnh, đó là 1 cô gái bị bao vây trước cả ngàn quân địch, mái tóc hoàng kim bê bết máu dính trên đó, bộ giáp kị sĩ nhuộm 1 màu đỏ thẳm, trong tình thế như thế cô vẫn mỉm cười hạnh phúc, ko biết Can có hoa mắt ko nhìn cô nhìn về phía cậu nở nụ cười thỏa nguyện trước khi cả hàng vạn mũi giáo xuyên qua cô.
Có 1 thứ gì đó rất lạ như xuyên thủng tim cậu, nhìn thấy những hình ảnh đó Can lắc đầu để ổn định lại.
Bất giác cậu nắm chặt lấy tay Tau hơn, như thể sợ cô rời xa cậu là sẽ nguy hiểm.
Lực tay của cậu làm cô đau nhưng hành động này đã làm cho cô lần đầu tiên như có trí óc 15 thực thụ, cô mỉm.cười khẽ nói ;
"ngố,đừng buông tay ra đó"
Đặt Cô vào chỗ ngồi, Can nấu 1 vài món đơn giản nhưng giàu dinh dưỡng, có lẽ cậu muốn vỗ béo cô đây.
Nhìn Tau ăn ngon miệng, Can ngồi đối diện nhìn cô ăn thôi cũng hạnh phúc tràn đầy...bụng mặc dù cậu chưa ăn sáng.
Ọt..ọt
Nghe đc mùi thức ăn nên bụng phản chủ là thế.
Tau nhìn cậu đầy ma mãnh sau đó đẩy cho cậu 1 dĩa rau rồi tiếp tục sự nghiệp ăn.....thịt vĩ đại của mình.
Á à, muốn cậu ăn hộ rau chứ gì, đồ ma lanh, tưởng thương nên cho cậu ăn chứ, ai dè,gian thật.
Cậu hậm hực ăn cho có lệ, nhìn kẻ tí tởn ăn kia mà cậu tức ko thể nhào tới bóp cổ cô...KHOAN....cậu đang nghĩ điều khủng khiếp gì thế này, nếu mà cậu cứ nghĩ như thế thì sẽ làm hại cô mất.
Nghĩ đến cô suýt nữa sẽ biến mất thì mồ hôi toát đầy sống lưng cậu vì....sợ pyon giết cậu vì sát khí mất và cậu sẽ chết vì réttttt.
Nhìn Tau
Này, ăn thì miệng đầy nước sốt,áo cũng đầy sốt cà, cậu quả nhiên hợp với nghề bảo mẫu bên cô mà.
Can"ngố, sao ăn đến bẩn cả áo thế"
Tau nhìn cậu sau đó chớp chớp mi,cười ngu 1 cái "ngon"
Can chỉ cười thôi"dĩ nhiên là ngon rồi, đầu bếp Can đã nấu..mà"
("chỉ dành cho em thôi ")đc cậu nói nhỏ lại, ko thể nghe thấy.
Tau như trẻ học nói liên tục lặp lại tên cậu rồi
cười"C..an....C...an...Can..hihi..Can"
Cậu thở dài nghe cô học nói tên cậu, cậu lại thấy nữa rồi, 1 cô gái tóc hoàng kim chói lóa còn đẹp hơn cả những đóa hoa hồng vàng bên cạnh đứng gọi"CanCan"
1chàng trai khác bước đến gần cô
"đừng gọi anh là CanCan mà,mấy hết vẻ oai phong đó"
Cô gái vẫn đứng đó tủm tỉm cười"CanCan"
Tau lấy pyon đập tới tấp khuôn mặt cậu nhiều lần cậu mới tỉnh.
Thoát khỏi giấc mộng lần 2 lần này nhìn mặt Can đần ko tả nổi.
Cậu dọn chén dĩa và cùng cô lên thay quần áo, bất chợt cậu mới phát hiện ra 1 vấn đề quan trọng là, cậu là trai nên ko thể giúp cô thay đồ đc.
Cũng mai là kami sama còn thương cậu, Vir xuất hiện.
Vir"chào, sớm thế"
Can phóng vèo lại nhờ vả Vir, nhìn cậu năng nỉ ráo riết nên cô nhận lời giúp đỡ.
Chap này mình tặng bạn cho bạn trang ru bi và các fan cung kim ngưu +cự giải.^^
Lúc đầu mình rất buồn vì truyện của mình rất ích lượt đọc nhưng cảm ơn mọi người đã ủng hộ.