Vừa mới ra khỏi cổng thì Can đã bị Tau tóm lấy vạt áo, mắt thì cứ long la long lanh nhìn cậu : Can.....dắt Tau...đi mua kẹo nha ??Can ko đỡ nổi chiêu này
Thế là Tau cứ tung ta tung tăng nắm áo Can mà đi , khi đi vào trung tâm khu chợ thì cả 1 dòng người làm cho chiều cao có hạn của Tau bị ngợp chết: Can....Can
Tau bị vụt tay khỏi Can thì chĩ biết gợi tên cậu, bị mọi người đè khó chịu quá nên Tau định phóng điện chiên xù họ hết thì Can ở đâu ra thấy bồng Tau lên tay mình rồi nhanh chóng len lỏi ra khỏi dòng người.
Can đặt Tau xuống đất: Tau ko sao chứ???
Tau nghe thế thì nước mắt nước mũi chảy dài: huhuhu, Can...Tau sợ.....
Can cũng áy náy ôm má cô mà chùi nước mắt: ừ..ừ, Can xin lỗi...
Nói thật thì lúc ko thấy cô đâu cậu cũng sợ lắm chứ bộ.
Tau đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ về hướng nào đó: Can...kẹo...kẹo...
Can xoa đầu cô: ừ, đợi xíu nhé!!
Thế là Tau tí ta tí tởn, hai tau cầm cả mấu xâu kẹo hồ lô ?? mà ăn.
Nhìn cô vẫn hoạt bát như vậy thì cậu cười.
Đột nhiên lúc này có 1 toán người xông vào cậu, nhanh nhẹn tạo ra 1 kết giới: các người muốn gì???
Bọn chúng tấn công dồn dập vào cái kết giới của cậu: giết mày.
Biết kết giới ko duy trì đc lâu, cậu nhanh nhẹn tạo ra 1 thanh kiếm, nói gì thì nói thật ra cậu đây chính là 1 cao thủ kiếm thuật đó. Do biết mình ko có phép thuật tạo ra sức sát thương cao cho nên cậu từ lúc nhỏ đã rất chăm chỉ tập luyện thuần phục với từng loại vũ khí khát nhau. Nói về vũ khí thì cậu nhỉnh hơn bất cứ ai khác.
Tạo ra các đường kiếm đẹp mắt để lấy mạng đối phương. Mà cái điều khó khăn ở đây là hơn 20 tên sát thủ. Khốn nhất khi chúng là pháp sư nữa chứ.
Khi cố gắng chống đỡ chừng còn lại 5 tên thì có 1 tên la lên: ngừng lại ngay, ko tao sẽ giết nó.
Cậu đang cùng mấy tên kia đọ kiếm cũng phải xửng người xoay về hướng hắn ta vì hướng đó có Tau.
Khi nãy quan sát đc con nhỏ này rất gần gũi với thằng nhóc đó nên định lấy nó ra mà uy hiếp.Hắn dùng thanh kiếm kề sát cổ Tau, mắt trừng trừng mà uy hiếp Can: mau thả kiếm xuống ko thì con bé sẽ chết.
Phán ra 1 câu uy hiếp đương có trong các quyển tiểu thuyết.
Can buông thanh kiếm ra cho nó rơi bệch xuống đất tạo ra âm thanh keng keng. 2 tay nắm thật chặc.
Khi 4 tên còn lại định lao đến giết cậu thì từ sau lưng mỗi tên đều có 1 thanh kiếm xuyên qua. Thậm chí cái tên đang uy hiếp Tau đột nhiên bị 1 con dao gom xuyên cổ mà ngã gục.
Phải, đây mới chính xác là sức mạnh thật sự của bậc thầy về vũ khí, sức mạnh thật sự của ma pháp sáng tạo vũ khí đó là tạo linh hồn cho chính vũ khí và mặc sức điều khiển chúng dưới lệnh của mình. Hơn nữa, cậu dư sức tạo ra vũ khí ở bất cứ nơi nào cũng đc, giờ muốn vũ khí từ trên trời rớt xuống thì cậu cũng làm đc. Tạo ra 1 thanh kiếm trồi lên từ dưới đáy biển cũng đc nữa.
Nếu bạn hỏi ai là người có những loại ma pháp cần quan tâm nhất trong 12 người thì tôi xin trả lời là Can!!!
Cậu tuy ko có những loại ma pháp mạnh mẻ nhưng cậu lại có những loại ma pháp cổ khủng khiếp cần cho 1 chiến binh hơn bao giờ hết.
Tôi sẽ ko ngu dại mà nói cậu ấy thật yếu ớt nhất trong 12 người
Cái bọn người ko làm gì cả khi cậu bị tấn công và Tau bị uy hiếp vậy mà bây giờ lại la hét ùm trời lên, nhất là cái con tiểu thư nào đó làm to chuyện hơn nữa.
Can nhanh chóng cầm tay Tau mà dắt cô ra khỏi đây.
Chạy đến 1 con đường chính, Can quay lại mà xem xét kĩ lưỡng trên người cô: Tau có sao ko??? Có sợ ko???
Tau lúc này mặt buồn xo, mắt ướt át đa tình, đa sầu đa cảm: Can..kẹo....rớt rùi....
Can vỡ lẽ, giờ này mà cô còn nghĩ đến kẹo sao: đừng lo, lát mua lại nha.
Chú ý đến quần áo của cô ko khác gì kẻ đầu đường xó chợ, mà cái áo choàng cô cũng đem giục đi mất tiêu.
Can:Tau này, đi mua áo ha.
Tau gật gật đầu.
Cậu là 1 thèn con trai tuy khá là đảm đang nhưng lựa đồ cho con gái thì.....cũng rất là siêu lun đó chứ.
Áo Tau mặc cái nào cũng dễ dàng cho các hoạt động mạnh như đánh đấm, ngoài ra đều là chất liệu tốt dùng để chịu đựng ma pháp và lực công kích như lửa đốt vào sẽ khó cháy hơn, nếu có ai đấm vào thì sẽ giảm tối thiểu lực của cú đấm đó.
Tau cũng làm theo cậu, lựa lựa cho cậu vài thứ gì đó, cuối cùng cô chạy lại và khoe cho cậu 1 đôi bao tay da thuộc cực tốt.
Cậu khá bất ngờ khi cô có thể lựa đc hàng tốt đấy nhưng khi nhìn vào giá tiền thì cậu cảm thấy cô lựa đồ là dựa vào số nào nhiều thì phải.Cậu xoa xoa đầu cô xong rồi đi tính tiền.
Tau thật ra ko ngớ ngẩn tí nào cả, ko phải tự nhiên cô tặng cho cậu đôi bao tay đó mà ko phải những thứ khác.
Đôi bao tay đó dùng để điều hòa ma lực của cậu, ma lực chết chóc của cậu.
Khi 2 người đang tính tiền thì nghe tiếng reo của mấy cô nhân viên thì cũng nhìn theo thì...ôi mẹ ơi...
Le đang có cái hèn động là liếm cổ tay Ari đầy ngọt ngào.
Thì ra mấy đứa ngây ngô cũng có cái hay, làm điều ngu mà ko bị chửi.Cậu cũng mún nha, liếc mắt nhìn Tau, cậu hơi hơi tiếc núi.
Nhìn khuôn mặt sát khí của Ari mà thấy sợ, cô đang tiến về phía quầy tính tiền này.
Cậu nhìn cô mà cười gượng: à,Ari...chào....tớ...tớ...vậy cũng đến đây mua đồ à, thật trùng hợp nha.
Ari:ừm
Tau lúc này chú ý đến cổ tay của Can có vệt kẹo hồ lô thì cầm tay cậu mà diễn lại như của Ari và Le.
Ari nhìn mà khó xử, trong lòng cực ngượng nhưng ngoài mặt thì đen như than như kiểu nếu người thường lúc này là đỏ mặt thì cô sẽ ngược lại là đen mặt : đã thấy!!!!????
Can thật muốn khóc, cậu mún Tau làm như vậy với mình nhưng ko phải lúc này, sau này cậu sẽ ko suy nghĩ đen tối nữa, kẻo sẽ hại chính mình như lúc này đây:
Tớ, tớ...ko thấy gì hết...ực....thật đó...
Khi hóa đơn vừa đc đưa cậu nhanh mà kéo Tau đi ngay.
----------------------
Gemi khéo léo mà chen ra khỏi dòng người, cậu dùng chiếc khăn choàng trùm kín mình từ trên xuống dưới, dáo dác quan sát mọi thứ xung quanh 1 cách vô cùng cẩn trọng.
Nhanh nhẹn mà lách vào 1 ngõ hẻm nhỏ gần đó, mắt sắt bén lia về phía dòng người dày đặc ngoài kia, trong đó có 1 vài người có vẻ như rất gấp gáp tìm kiếm ai đó.
Ko phải là tìm kiếm mà là truy sát.
Phải, họ đang tìm cậu và cậu chính là mục tiêu. Họ đã bắt đầu truy cậu từ lúc cậu mới vừa bước ra khỏi cái cổng. Tưởng cậu ko nhận ra sao, khinh thường cậu quá rồi đấy và tuy nhiên, cậu cũng biết ai là người cầm đầu bọn chúng rồi, đó chính là vua cha đáng kính của cậu chứ ai.
Bỏ lại cái bọn còn đang khó khăn mà tìm kiếm cậu, cậu thản nhiên mà đi.
Đang đi thì ko biết có phải trùng hợp hay do bà tác giả bày ra mà cậu lại đi qua con đường cực vắng người qua lại. Đang đi thì nghe tiếng hét thất thanh của 1 cô gái, cậu định lơ mà đi luôn đó chứ, tại cậu vốn ko thích làm chuyện bao đồng nhưng tại d cái giọng này quá đỗi thân thuộc với cậu cho nên......
Con đường này vốn dẫn đến cánh cổng số 5 nên ko nhiều người qua lại cho lắm nếu không muốn nói thẳng ra là chỉ có pháp sư hay mấy thèn ngu có gan chịu chết để đi qua đây và Vir là 1 cái ví dụ điển hình..
Cô biết với cái khuôn mặt này mà đi đường chính sẽ khá là gây go nên cô xem bản đồ coi còn con đường phụ nào có đi ra chợ hay ko.
Nhưng khi mới vừa đi còn cách chợ 1 quãng nữa thì lại gặp bọn pháp sư đang chuẩn bị đi săn quái vật ở cánh cổng số 5. Cô vốn định lướt qua bọn chúng nhưng ai ngờ lại va phải 1 tên làm mũ áo rơi ra. Hé lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ của cô khiến chúng nổi lòng tham muốn cô cho bằng đc.
Gemi đứng trên 1 cái cây cao nhìn xuống , cậu mún biết cô gái đó có thật là Vir ko thôi và quả nhiên ko sai. Cô có vẻ chống cự khá kịch liệt đấy nhưng cũng chỉ làm bọn chúng càng hứng thú, thèm khát cô hơn nữa thôi.
Thế là Vir đã bị vật xuống đất, tên cao to nằm đè lên cô, mấy tên kia thấy vậy thì lui ra chỗ khát, có vẻ tên đó là thủ lĩnh của cái nhóm này.
Hắn ta từ từ mà đẩy nhẹ vạt áo cô ra, hắn ta muốn từ từ mà thưởng thức cái da thịt hồng hào nõn nà của cô.
Vir hoảng sợ, khóc lóc mà van xin,hai tay thon gầy cố ra sức đẩy cái tên đó ra khỏi người mình: đừng đừng mà,....làm ơn...tha....tha.....cho tôi....híc híc....
Gemi thông thả mà ngời vắt chân trên cây, cậu ko hề gấp gáp trong việc giúp cô vì cô là gì của cậu chứ. Cậu đang cố gắng nghĩ thế đấy nhưng lòng thì cứ nao nức ko thôi.
Tên đó bịt miệng Vir lại: yên nào, anh sẽ hết mực mà yêu thương em mà.
Vir giờ ko thể làm gì được nữa, chỉ vô lực mà cho nước mắt chảy dài hai bên gò má của mình. Miệng thì phát ra tiếng ưm ưm.
Tên đó cúi xuống cỗ Vir mà hít lấy hít để hương thêm phát ra từ người của cô: em thật thơm, anh thích.
Khi mà tên kia đang chuẩn bị cắn lên chiếc cổ trắng nõn nà ko tì vết của cô thì Gemi ko chịu đc nữa, đạp văng hắn ta ra 1 bên, cậu cầm tau xốc cô lên, ôm cô vào lòng. Vir thấy cậu thì ôm rất chật, mọi oan ức tuôn trào, cô cứ thế mà khóc lớn hơn nữa: huhuhu....Ge.....mi...Gemi....híc....
Tên kia: thằng ranh, mau trả con bé đó lại cho tao.
Nếu nói về cái độ ma quỷ thì Gemi đây đứng nhất trong đứa.Mấy con người nạnh nùng kia còn kia liên quan đến ma quỷ mà, vậy mà Gemi đây là bậc thầy của linh hồn đấy tuy chưa rành thui. Năng lực nguyền rủa cực hiếm.
Thế là anh đây đã sử dụng tuyệt chiêu đó của mình để mà nguyền rủa cái tên kia, mấy linh hồn quái vật bị hắn giết giờ đây cứ bâu đầy hắn.
Tiếng la thảm thiết của hắn phát ra làm bọn đàn em bên ngoài thật vui sướng.
Đàn em: ây da, chắc con nhỏ đó ngon lắm nên đại ca mới hét lên đầy sung sướng như thế!!!
Đàn em: chậc. Tao cũng mún thữ con đó.
Đàn em: con đó nhìn ngon phết.
Thế là bọn đàn em tán qua tán lại mà ko hề hay biết cái tên đại ca đó đã xỉu từ lâu.
Vir: này, đặt tớ xuống đây đi.
Vậy là Gemi đặt Vir xuống sau khi cách chỗ khi nãy 1 khoảng khá xa.
Gemi: này, sao cậu lại ở đây 1 mình, cái nhóc lùn tẹt mà cậu hay đi theo đâu rồi.???!!!
Nghe đến đây mắt cô lại giàn giụa nước mắt: huhuhu ??
Thế là cô kể mọi chuyện cho cậu nghe: cậu cũng biết tớ là kì nữ rồi đấy nên xung quanh tớ toàn những kẻ dối trá nên tớ...ghét bị lừa dối.
Gemi: ừm, thế sao!!! Vậy, cậu ấy có lợi dụng cậu cho việc làm gì xấu của cậu ta ko??!!
Vir lắc đầu.
Gemi hỏi tiếp: cậu ta có nói mình là nữ hay là nam trong mấy ngày qua với cậu!!???
Vir lại tiếp tục lắc đầu.
Gemi: vậy là do cậu ko hỏi cậu ấy thôi, tự nhiên lại giận người ta vô cớ.
Vir đỏ mặt: ơ...tại vì khi cậu ấy nói cậu ấy là nam thì...thì tớ nhớ lại đã từng đối xử với cậu ấy như 1 đứa con gái nên... nên........
Gemi: nên.....
Vir: tớ thấy việc gần gũi 1 đứa con trai thì ko đc đúng đắn cho lắm!!!
Gemi: chỉ vậy thôi sao!!??
Vir: ừ....
Gemi: vậy cậu có nghĩ cậu ấy sẽ buồn vì những gì cậu đã nói với cậu ấy trong lúc tức giận!!??
Gemi đứng bật dậy: vậy đi thôi, đi mua món quà tạ lỗi với cậu ấy nào.
Vir nhìn cậu, nhoẻn miệng cười hạnh phúc: ừ!!!
Hai người thản nhiên tản bộ trên con đường đầy cây, nắng chói chan cứ xuyên qua từng kẽ lá.
Gemi chắp 2 tay sau đầu đi trước còn Vir thì tàn tàn đi phía sau. Vì cô rất ngượng khi bị ánh mắt của cậu chiếu thẳng vô mình, ngoài ra nếu đi phía sau thì cô sẽ có thể quan sát đc cậu gần hơn nhày thường.
Lưng cậu vừa dài vừa thẳng, dáng lại cao ráo nữa, đặc biệt là mái tóc tựa như nắng vàng ban mai và mắt tím tựa như 1 viên ngọc thủy tinh kia của cậu. Vẻ đẹp của chúng thật tuyệt vời ko gì sánh bằng, người người có lẽ sẽ ngoái lại nhìn vẻ đẹp tuyệt vời của chúng nhưng chỉ đáng tiếc là những vết sẹo đã làm vẻ đẹp đó hòa toàn tan biến.
Khi cô đang mải mê ngắm cậu thì Gemi chợt lên tiếng làm cô phải nhảy ra nhanh khỏi mớ suy nghĩ của mình: Này!!! Cậu đừng nhìn tớ nữa!!!!
Vir luống cuống: ơ, tớ..... tớ!!
Gemi thật mún cười vì cái biểu hiện như 1 tên tội phạm vừa bị bắt quả tan của cô: cậu nghỉ sao với người tên North và Swam ko có mặt ở buổi tra khảo!!???
Vir hơi khó hỉu vì câu hỏi của cậu: có nhân chứng nói là cả 2 cậu ấy đều ở bên ngoài ktx khi bắt cháy mà!!???