Sứ Mệnh Hoàng Đạo (12 Chòm Sao)

Chương 45: Lời nguyền huyết nguyệt _phát động



1 kẻ bộ dạng thanh lịch kính cẩn mà nhìn thân hình xanh quý phái trước mắt. 

_Vương, người tỉnh lại thật sớm hơn dự kiến. Phải chăng là có điều?? 

Từ thân thể to lớn màu lục bích phát ra tiếng nói. 

_Ta đang dựa vào năng lực của mình dẫn dắt bọn chúng về sự giày vò của quá khứ thôi. Mà thôi, nhân loại tầm thường như bọn chúng ko có cách nào thoát ra khỏi cuộc du hành đó nhanh đâu!! Nhanh đi giải quyết thân thể của chúng đi!! 

Chú ý đến tên thuộc hạ của mình đang bồng Pis. 

_Con nhóc này làm sao hả??? 

_Vâng, ma pháp hệ thủy thuần khiết của nó có thể giúp ngài đột phá thuận lợi ấy!! 

_Ta ko mún, 3 tháng còn dài, đột phá tự nhiên sẽ tốt hơn!! 

Ngay khi em cua xanh vừa nói xong thì cả căn phòng băng bên dưới bị rung chuyển cực độ, các mảng băng thi nhau nứt và rơi xuống. 

Hà, thật tội nghiệp cho Huỳnh Đế Xanh, đụng ai ko đụng lại đụng tới con quỷ đêm Huyết Nguyệt chứ, hơn nữa lại tới 6 con. 

Đêm huyết Nguyệt đã tới, đây là lúc năng lượng họ đc giải phóng mức cao nhưng thay vào đó, cũng là lúc họ gánh chịu lời nguyền toàn vẹn từ nữ hoàng Selene. Có tổng 12 lời nguyền nhưng tổng chỉ có 1 tác dụng chính thôi, đó là bù đấp sự thiếu hụt. 

Nguồn ma lực cứ tuôn trào ồ ạt ra khỏi người, giúp họ tỉnh dậy sau những cơn ác mộng ấu thơ, thế nhưng thái độ của cả 6 vẫn bình thường tựa như chưa có gì xảy ra. Bây giờ là 12h, ngày 1 tháng 10 năm 554 sao Hoàng Đạo Thứ 12. 

Chỉ là do nguồn ma lực lớn tun trào thôi, chứ người bắt đầu cho lời nguyền là Ari. 

Đột ngột tỉnh giấc trong cái kết giới mà Can đã giăng sẵn, cô dáo dác nhìn quanh đáo để là 1 đàn ma sói cấp 7 đang chực chờ mân me phá kết giới. Có vẻ chúng cảm nhận đc sự nguy hiểm từ cô. 

Cô nhìn xuống đất, những người bạn khi nãy đã kề vai sát cánh chiến đấu cùng cô, cô khinh hừ mặt lạnh rét hơn cả ngày thường, cô trực tiếp bước ra khỏi kết giới, ánh trăng đỏ soi sáng cô lúc này mới làm cho ta nhận rõ đc cặp sừng lớn tựa như 1 con linh dương trên đầu cô, dôi mắt cô lạnh băng mà ngã đỏ, lúc này đây cả 1 toán sói cảm thấy 1 cơn rét buốt, chúng chợt nhận ra rằng mình sắp chết. 

Ari cảm thấy hình như mình bị nghiện thì phải, mỗi lần như thế này cô đều ko kìm đc mình mà cứ thích xâu xé những cái xác trước khi chúng lạnh hẳn đi. Cô ko giết vội mà là hành hạ cho tới chết. Bọn người Namin nhìn 1 màn này chỉ mún ói cho xobg, mặt đanh lại vẻ lạnh nhìn cô gái mềm dịu xé đi lớp da thịt của những con quái trước mặt, mặt cho miệng chúng còn phát ra tiếng ư ử van xin nhưng cô ko nghe mà dùng nấm đấm nện vào mồm chúng làm toác đi cái mồm đầy răng sắc nhón. Chúng nào dám phản kháng hay làm cô bị thương đâu, chúng ko có gan to thế. Hiện tượng man rợ này diễn ra trong khu rừng làm cho bọn yêu thú cảm giác phải chạy xa khỏi nơi có Ari. 

Một tay nắm cổ to tướng của con sói, một tay cào bấu xé toạc đi lớp lông của chúng như chuẩn bị đem chúng nhúng vào nồi, bỗng tiếng sủa đinh tai nhức óc vang lên. 

Khuôn mặt lạnh của cô liếc về phía con sói nhỏ ăn gan hùm kia, mặt nó lộ rõ vẻ căm tức, chua xót còn có mất mát. Cô nhìn lại con sói đang nằm dưới tay mình, đây là, mẹ nó sao.Một niềm xúc động của quá khứ dâng trào. Lúc này Ari đột nhiên hơi buông lơi tay đi nơi khác nhưng cô vẫn ko ngừng đi cái ý nghĩ mún xé toạc thứ gì đó. Bọn đang theo dõi cô lúc này tật rất giật mình khi bắt gặp ánh mắt của cô về phía họ. Va chạm kịch chiến cũng xảy ra, họ tựa con mồi ngon của cô. Namin mặt trùm kín nhưnh có vẻ sau chiếc khăn là khuôn mặt suy tư khi cùng cô giao chiến với nhau. Nqmin thật rất cgật vật và khốn đốn để cầm cự hơn nửa tiếng đồng hồ. 

Bây giờ là 1h sáng, Ari chợt ngất đi và Namin phải đối mặt tiếp với con quỷ tiếp theo _Tau. 

Tau bật cười khanh khách tựa đứa trẻ nhỏ nghịch ngợm, nhưng biểu huện trên đôi mắt của cô tựa ko có chút giống 1 đứa tẻ, nó ra sao nhỉ? Đôi mắt đó -nó đáng sợ. Đến con thỏ nhỏ trên tay cô nhìn cũng tà ác hơn bao giờ hết.

Namin tựa như vảm nhận 1 cổ áp lực chưa từmg có từ cô, ko thể nào đâu nhỉ?? 

Nếu theo Namin suy đoán thì lúc Tau thức tỉnh cũng chỉ cao lắm là cấp trung CC là cao thôi nhưng áp lực toát ra từ cô còn hơn thế. 

Khi nãy đấu với Ari cô ko thiên về phép thụat và sức mạnh mà chỉ về chiến lược nên ko hề gì còn về Tau, qyanh cô đã xuất hiện trên dưới 10 cột lôi điện sáng chói rồi, những người hiện có trong khu rừng cũng bị thu hút bởi ánh sáng phát ra trong đêm. 

Namin bất giác lùi lại vài bước, vận chuyển ma lực trong cơ thể, Tau thấy vậy ko vui, tinh quái mà nói:

_Đi đâu thế, còn chưa chơi mà!! 

Dứt lời là vài cột lôi điện đã phóng bay về phía cậu. Với kĩ năng của Namin thì ko hề gì, chỉ có điều lôi điện quá nhưng và bạo phát quá mạnh làm cậu cũng xây xát sơ sơ. 

Namin chọn chạy thẳng về phía Tau, luận về tốc độ thì khắp đế đô mấy người quá đc cậu chứ nên trò của Tau chỉ là bặt vảnh mà thôi. 

Ma pháp yhứ nhất của Namin là thôi về độ bật tốc của đôi chân và cậu đang dùng phép gia tốc +phản lực. 

Tau thấy mình thất thế thì nhường quyền cho Pyon chỉ huy mình. 

Tau nghe lời Pyon ko phóng tia điện theo dạng thẳng mà ngược vào đó là những tia điện cong vòng lạ thường tựa như muốn quấn lấy Namin, Namin định nhry lên thì là cả hàng vạn tia điện đang nhắm từ trên xuống. Ấy thế mà Namin tỉnh táo lạ thường, những tia điện đánh vào người cậu đều bật theo hương khác -đây là phản lực. Namin dùng ma pháp bảo vệ toàn cơ thể và tạo ra 1 cỗ uy áp đánh bật mọi thứ. 

Cậu thản nhiên mà ddi ra khỏi 1 mớ điện hỗn độn, Tau chợt sợ, cô nhớ những lúc mình thức tỉnh tuy ko quá mạnh nhưng cũng tàn phá 1 cách khoái hoạt ko ai uy hiếp đc cô, nhưng giờ đây cô sợ hắn. 

Tau dồn mọi mà lực tung ra 1 chùm tia sét đường kính hơn năm mét phóng thẳng về phía Namin như mún giết cậu. Cậu vẫn ko né, chỉ đứng thẳng đợi cho chùm sét tới thôi. 

Khi trùm sét tới gần, Namin dùng tay bẻ cong hướng nó đi về phía khác càn quét cả 10 cây đại thụ to. 

Tau ko quan tâm cây ra sao cả, chỉ châm châm mắt nhìn kẻ phía trước. Namin phóng ra đôi mắt lạnh lùng mà nhìn về phía Tau:

_Quấy đủ chưa?? 

Nghe xong câu nói này, đột nhiên đầu gối cô tê rần, cô ngã huych xuống, mắt rân rân ko dán nhìn thẳng hắn. Cậu bước về phía cô, tay đặt trước trán cô mà hút ra toagn bộ ma lực của cô, cô chỉ có thể mở mắt mà nhìn hắn thôi. 

Trong tay Namin xuất hiện 1 viên đá vàng tuyệt mĩ xinh đẹp, cậu lấy ra 1 cái đồng hồ nhìn chăm chú, khi Kim đồng hồ chỉ tới 2h sáng, cậu mới thôi việc hút lấy ma lực của cô và đem viên đá kia bỏ vào ko gian trữ vật của mình. Tau ngất đi dầy sụi lơ, còn Pyon chỉ có thể trú mắt mà nhìn cậu rồi sau đó ánh sáng đỏ trong mắt nó dịu đi và tắt dần. 

Namin chả để tâm, lấy ra 1 cái danh sách dài, chaem chứ nhìn vào cái tên thứ 3 -Gemi. Cũng may cho cậu nhưng thứ 5 là Le. Hài, cũng nhọc công, có lẽ trong 2h này cậu phải nghỉ ngơi lấy sức thôi. Nhìn viên đá pha lê thủy tinh có phần hơi nhỏ với viên đá vàng trong tay, Namin ko khỏi nuối tiếc vì khi nãy chỉ hút chút ma lực của Ari lúc giao chiến. Lần sau của Le phải to hơn mới đc, giao cho bọn đàn em dẹp loạn bọn ma pháp sư đoàng hiếu kì quanh đây, cậu trực tiếp mà đi ngủ. 

Gemi là người tỉnh lại đầu tiên, những vết sẹo trên mặt cậu đã hoàn toàn biến mất, thêm vào đó từ mái tóc vàng ban mai đã biến thành màu đen huyền bí thể hiện sự ma mị khó tả từ vẻ đẹp của cậu, đây là _Song tử. Linh hồn khác bên trong cậu đã đc đánh thức, hay là 1 mặt trái đó cậu uất ức quá nhiều mà sinh ra nó, linh hồn tà ác.