"Mục huynh đã biết Hoàng thượng sẽ tức giận, sao huynh còn muốn đi mạo hiểm?"
Thẩm Chiêu cảm thấy chiếc phù gỗ trong tay mình rất nặng. Nếu Mục Hàn Trì xảy ra chuyện, còn có ai có thể cứu vớt bách tính thiên hạ đang trong nước sôi lửa bỏng.
"So với bách tính thiên hạ, chuyện hôn nhân có lẽ không được tính là chuyện lớn gì..."
Thẩm Chiêu cố gắng thuyết phục Mục Hàn Trì.
Mục Hàn Trì nhìn bóng bụi hoa xa thẳm bên ngoài cửa sổ, lông mày đang nhíu từ từ thả lỏng, khóe miệng vô thức cong lên. Chàng nhìn thấy bóng dáng vừa bay đi như lá rơi đi về phía Nam Uyển .
Trấn thủ biên cương mười năm, ngay cả một cử động nhỏ nhất vào ban đêm cũng không thể thoát khỏi thị lực phi thường của hắn.
"Tranh Nhi."
Trong lòng xác nhận lại cái tên xong, Mục Hàn Trì thay đổi đề tài câu chuyện, nếu như phế bỏ đương kim Thái tử thì ai có thể gánh vác trọng trách trị quốc bình thiên hạ đây?
"Đương nhiên là huynh rồi!"
Thẩm Chiêu cảm thấy đây hoàn toàn không phải là vấn đề.
Năm đó bình định thiên hạ rối loạn, Mục Đình Thần cũng có công lao rất lớn, là ông ấy chắp tay nhường ngôi vị cho nghĩa huynh kết bái của mình cũng chính là Tiên Hoàng, Tiên Hoàng tại vị ba năm thì bất ngờ ngã ngựa băng hà.
Tiên Hoàng không có con nối dõi, ngai vàng bị bỏ trống, có đại thần đề xuất để Mục Đình Thần tiếp quản giang sơn, nhưng vấp phải sự phản đối mạnh mẽ của Bình Tân Hầu.
Bình Tân Hầu đề cử huynh đệ cùng cha khác mẹ của Tiên Hoàng kế thừa hoàng vị, vậy mới có chính sách bạo ngược tàn nhẫn của đương kim Hoàng thượng...
"Phụ thân ta không muốn cai quản giang sơn triều chính, lòng ta càng ở chân trời góc biển. Thẩm Chiêu, sau này đừng nói những lời như vậy nữa. Đệ suy nghĩ kỹ lại xem, trong số các hoàng tử chắc sẽ có người phù hợp.”
"Thôi được rồi, để ta tìm lại xem. Nghe phụ thân ta nói, có vẻ như đại hoàng tử Triệu Hằng có phẩm hạnh tài năng không tồi, chỉ đáng tiếc khi còn là một thiếu niên đã bị đưa đi chùa của Hoàng gia xuống tóc xuất gia tu hành rồi.”
Thẩm Chiêu có cảm giác nhiệt huyết bừng bừng đột ngột bị dội nước lạnh, trên khuôn mặt tiêu sái anh tuấn xuất hiện một vẻ ưu sầu.
"Nhưng huynh đi diện thánh nguy hiểm như vậy, để ta ở lại một mình, cho dù ta cầm hổ phù đi tìm phó tướng của huynh, việc lớn cũng khó thành ."
Mục Hàn Trì vỗ vỗ bả vai Thẩm Chiêu: "Đệ yên tâm, ta đi diện thánh tự nhiên có bản lĩnh không sợ bị trừng phạt, đệ đến ngoại thành gặp các phó tướng của ta, xem bọn họ huấn luyện ngựa có hữu dụng không. Nghe nói tháng sau người Đột Quyết sẽ vào kinh cầu hôn, chúng ta phải ra oai phủ đầu bọn chúng, đã đến lúc ra đề khó cho Thái tử rồi.”
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
Mục Hàn Trì trèo tường từ cửa góc của Phủ Hương Uyển về phủ, Thẩm Chiêu đóng cửa góc lại, vốn định nghỉ ngơi ở Phủ Hương Uyển. Đột nhiên nhớ tới cái tên mà Mục Hàn Trì vừa rồi nhắc đi nhắc lại, hắn cảm thấy rất tò mò bèn đi hậu trạch tìm mẫu thân hỏi thăm.
Phải biết rằng Mục Hàn Trì mới từ biên quan phía Bắc trở về, hôm nay cũng là lần đầu tiên đến phủ Trấn Quốc công, vừa đến đã nhớ tới tên của một nha hoàn, tình huống này quá không bình thường.
Nếu không tìm được Tranh Nhi, Thẩm Chiêu sợ đêm nay hắn không ngủ được.
Đã qua giờ hợi, Thẩm Chiêu sợ rằng lúc này mẫu thân đã ngủ rồi, nên đi đường tắt qua Đông Hiểu Nam Uyển của tổ mẫu.
"...Tranh Nhi"
Đột nhiên nghe thấy hai từ Tranh Nhi bên tai, Thẩm Chiêu gấp rút dừng bước chân vội vã của mình, quay lại nhìn căn phòng nơi có tiếng nói chuyện truyền đến, thì thấy dưới mái hiên hai đại nha hoàn mỗi người ôm một chồng quần áo vừa đi vừa nói chuyện.
Bình thường trừ lúc sáng tối đến Nam Uyển thỉnh an tổ mẫu, Thẩm Chiêu rất ít đặt chân đến hậu trạch, lúc này hắn đột ngột xuất hiện sẽ khiến nha hoàn giật mình, không dễ giải thích tại sao lúc này hắn lại đến viện của tổ mẫu. Vì thế hắn lặng lẽ đi theo sau hai nha hoàn, cẩn thận đánh giá cô nương tên Tranh Nhi kia.
Đêm khuya đèn mờ, không thể nhìn rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt dài, lông mày mảnh, đôi mắt phượng và đôi môi mỏng của Tranh Nhi, luận về ngoại hình thì cũng không có gì hấp dẫn động lòng người cả.
Thẩm Chiêu lắc đầu, trong lòng càng thêm khó hiểu không biết rốt cuộc giữa Mục Hàn Trì và cô nương Tranh Nhi này có chuyện gì. Từ bỏ ý định đến tìm mẫu thân, quay người trở về.
Lúc này trước mắt hắn có một bóng hình nhỏ nhắn đung đưa, lắc lư đi về phía Hoán Nguyệt Hiên.
"Củ ấu non!"
Thẩm Chiêu phản ứng theo bản năng, vội vàng đuổi theo Triệu Ấu Lăng, thấy nàng thật sự đi về phía cầu đá của Hoán Nguyệt Hiên.
tiểu nha hoàn đứng ở cửa Hoán Nguyệt Hiên đang sốt ruột lo lắng, khi nhìn thấy Triệu Ấu Lăng vội vàng tiến lên trước: "Làm nô tỳ sốt hết cả ruột, sao bây giờ Cốc ma ma mới thả người."
"Lo lắng cái gì chứ, ta trốn không thoát, cũng không muốn chạy trốn.
Triệu Ấu Lăng vội vào phòng đóng cửa lại, cởi hết váy áo trên người rồi đặt lên chiếc ghế bên cạnh.
Chuyến đi này khiến nàng mệt c.h.ế.t đi được, nhảy ra khỏi cửa sổ của Phủ Hương Uyển, do y phục không mặc đúng cách, lúc rơi vào trong bụi hoa bị vấp ngã mấy lần mới có thể thuận lợi ra khỏi hoa viên, nhất thời quên đường đi nhầm vào viện Đông Hiểu Nam Uyển của Thái phu nhân.
Nhận ra viện này đã đến với Vệ ma ma vào buổi chiều tối, Triệu Ấu Lăng nhớ ra đường từ viện này về Hoán Nguyệt Hiên. Nàng đang định đi thì thấy Cốc ma ma từ trong phòng bước ra.
Vị ma ma này vừa rồi nói sai người canh cửa, kết quả để cho một nam nhân lạ mặt đi vào. Nam nhân lạ mặt nhìn thấy cơ thể nàng, nàng là một cô nương trong sạch, nếu sau này bị lan truyền ra ngoài, trong sạch của nàng coi như bị hủy rồi. Chẳng lẽ vị ma ma này cố ý hãm hại nàng ư?
Buổi sáng trong phòng bếp của Hoài Vương phủ, Triệu Ấu Lăng hay nghe thấy mấy vị trù nương nói chuyện, thế gian này rất hiểm ác, một cô nương ngây thơ đơn thuần như nàng rất dễ bị người ta tính toán.
Nàng không biết tính toán người, nhưng đối phó với kẻ xấu không cần gì khác, chỉ cần xắn tay áo lên đánh là xong rồi.
Triệu Ấu Lăng quyết định túm lấy Cốc ma ma hỏi cho ra lẽ, nếu nam tử lạ mặt kia thật sự là dâm tặc, nàng dù phải đuổi theo đến chân trời góc biển cũng phải lấy mạng hắn ta.
Cốc ma ma nghiêng nửa người ra khỏi cửa rồi lùi lại, tiếng chốt cửa lách cách, ánh sáng hắt qua cửa vụt tắt.
Xem ra người trong phòng đã ngủ rồi .
Tay áo Triệu Ấu Lăng xắn lên lại hạ xuống, xoay người đi về Hoán Nguyệt Hiên...
"Triệu cô nương, đến giờ dậy rồi!"
Cảm thấy bị thứ gì đó ồn ào đánh thức, Triệu Ấu Lăng lật người từ trên giường bò dậy, phát hiện ngoài cửa sổ trời đã sáng rồi, sợ là đã quá giờ rồi.
Lòng nàng hoảng hốt, tối hôm qua Cốc ma ma nói giờ thìn hôm nay muốn nàng đi ra ngoài với Thái phu nhân.
Mở cửa ra, ngoài cửa Vệ ma ma còn hoảng sợ hơn cả Triệu Ấu Lăng.
"Bây giờ đã là giờ thìn ba khắc, Triệu cô nương nhanh rửa mặt chải đầu theo Thái phu nhân đi đến Từ Tâm Am dâng hương."
Không đợi Vệ ma ma sai bảo, tiểu nha hoàn theo sau người đi lấy nước, kẻ phụ trách bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong bát đũa, sau một lúc bận rộn, Triệu Ấu Lăng vội vàng theo Vệ ma ma đi ra cửa phủ.
Cốc ma ma chào hỏi xong, sau đó đỡ Triệu Ấu Lăng lên xe ngựa có rèm màu xanh, mui xe bằng lưu ly .
"Bái kiến Thái phu nhân ."
"Không cần đa lễ."
Trong xe ngựa thấp, Triệu Ấu Lăng muốn đứng thẳng người hành lễ nhưng lại bị Thẩm lão thái thái ngăn lại, sau đó kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
Cảm nhận thấy lòng bàn tay Thẩm lão phu nhân nóng bỏng, Triệu Ấu Lăng vô thức đưa tay lên sờ trán Thẩm lão thái thái.
Thẩm lão phu nhân sững sờ một lát, khi hiểu ra Triệu Ấu Lăng đang kiểm tra nhiệt độ cơ thể bà, không khỏi nở nụ cười.
Thẩm lão thái thái cười đến đỏ mắt, hai tay nắm lấy tay Triệu Ấu Lăng, nhìn vào mặt nàng không chớp mắt.
Ở gần như này, nhìn được rõ như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt càng ngày càng giống tiểu nữ nhi Thẩm Vân Anh của bà.
Thẩm Thái phu nhân không giấu nổi tâm trạng hưng phấn, từ tối hôm qua khi nhìn thấy ngọc bội, bà kích động đến mức cả đêm không ngủ được.
Nếu không phải sợ làm kinh động đến người khác, gây nên phiền toái không cần thiết, tối hôm qua bà đã muốn gọi Triệu Ấu Lăng đến bên cạnh, để nhận đứa cháu ngoại này.
Lúc này bà không thể nói gì, chỉ có thể mượn cơ hội đi đến Từ Tâm Am, để xác nhận thêm rằng Triệu Ấu Lăng có phải là nữ nhi của Hoàng quý phi mười lăm năm trước......
Chiếc xe ngựa "lộc cộc" rẽ ra khỏi phủ Trấn Quốc công chạy nhanh về phía Từ Tâm Am.
Vương thị đứng ở cổng phủ Trấn Quốc công nhìn xe ngựa của Thẩm Thái phu nhân đi xa, nhất thời không muốn trở về phủ.
Vệ ma ma thì thầm bên cạnh:
"Phu nhân không cần lo lắng chuyện thêu thùa y phục, chỉ cần Thái phu nhân vui vẻ là tốt rồi. Thái phu nhân rất thích tiểu tú nương này, ta nghĩ hay là giữ tiểu tú nương ở lại trong phủ làm thị nữ cho Thái phu nhân.”
"Triệu cô nương là một người tự do, làm sao ta có thể để nàng làm thị nữ được. Với lại bên phía Cao phu nhân nhất định sẽ chú ý đến Triệu cô nương, hôm qua bà ấy không đòi được Triệu cô nương về, không thể đảm bảo liệu sau này còn tiếp tục đòi hay không. Sớm muộn gì cũng không thể giữ Triệu cô nương được..."
Vương thị vẫn chưa nói xong, thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa ở trong cung đang rẽ vào góc đường. Bà ấy sợ đây là Thái hậu nương nương cải trang ra ngoài thăm tỷ tỷ Thẩm Thái phu nhân.
"Mau chuẩn bị nghênh đón."
Vương thị chỉnh lại y phục, Vệ ma ma quay đầu lại bảo tất cả người hầu đứng xếp hàng nghiêm chỉnh.
Xe trong cung đến trước cửa phủ Trấn Quốc công, một tiểu thái giám từ trong xe bước xuống.
Vương thị vừa thấy đó là một tiểu thái giám, sự căng thẳng trong lòng giảm bớt, đang định mở miệng chào hỏi tiểu thái giám.
Tiểu thái giám mặt mày vui vẻ cười nói:
"Phủ Trấn Quốc công tiếp chỉ!"
Trấn Quốc công Thẩm Lộc lên triều sáng rồi, còn Thế tử Thẩm Triệu sáng sớm đã cưỡi ngựa ra ngoại thành. Việc tiếp chỉ đương nhiên do Vương thị quỳ xuống tiếp nhận, bà ấy bối rối buồn bực tại sao Hoàng thượng không ở trên triều hạ chỉ cho Trấn Quốc công lại đưa đến phủ làm gì .
Đột nhiên nghe thấy tiểu thái giám đọc hai chữ "tứ hôn", kinh ngạc ngước mắt lên nhìn tiểu thái giám.
"Quốc công phu nhân cầm cẩn thận, ý của Hoàng thượng là để Hoài Vương Thế tử tối nay đến đón dâu."
Muốn nữ nhi gả cho Hoài Vương Thế tử sao? Vương thị cảm thấy hai mắt tối sầm hồn xiêu phách lạc.
Tiểu thái giám đặt thánh chỉ màu vàng vào trong tay bà ấy, lên xe nghênh ngang bỏ đi. Vương thị vẫn quỳ trên mặt đất trán đổ mồ hôi tim đập thình thịch, hai tay cầm thánh chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen kịt.
"Phu nhân có thể đứng dậy rồi."
Vệ ma ma đỡ Vương thị đứng dậy.
"Làm sao bây giờ, lão gia còn chưa trở về, Hoàng thượng đây là có ý gì, hôm qua không phải tứ hôn tiểu thư phủ Bình Tân Hầu cho Hoài Vương Thế tử rồi sao?"
Vương thị tự lẩm bẩm.
"Phu nhân, ngài có phải hồ đồ rồi không? Hoàng thượng muốn tứ hôn Tranh Nhi trong phủ chúng ta cho Hoài vương Thế tử.”
"Ồ!”
Vương thị mở thánh chỉ, ánh mắt vui vẻ, nhưng trong nháy mắt sự vui vẻ đó lại đổi thành nghi hoặc. Bà ấy không biết Tranh Nhi là ai. Vệ ma ma lại nhớ hết danh sách người hầu và nô tỳ trong phủ.
Đợi Vương thị vào tiền sảnh ngồi xuống xong, thì Vệ ma ma đã sai người đi gọi Tranh Nhi đến.
"Ngươi là Tranh nhi sao? Ngẩng đầu lên cho ta xem.”
Nha hoàn thấp kém không có cơ hội được vào bên trong hầu hạ, Tranh Nhi nghe nói phải đi gặp Vương thị thì sợ đến hai chân run rẩy, vào cửa cúi đầu bước từng bước run lẩy bẩy.
Vương thị luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Tranh Nhi, thật sự không thể hiểu được làm sao Hoàng thượng có thể biết được tên của nha hoàn thấp kém trong Trấn Quốc công phủ, còn đem nha hoàn này tứ hôn cho Hoài Vương Thế tử.
Đây không phải là sỉ nhục thanh danh của Hoài Vương Thế tử sao?