Sự Nghiệp Thế Thân Của Thẩm Thụy Thụy

Chương 18: Chương 18




Mọi thứ liên quan đến Tô Thanh Dao dường như đều biến mất khỏi thế gian này rồi.
Ngoại trừ ta và Tạ công tử, không còn ai nhớ đến nàng ta nữa.
Người đời chỉ nhớ đến Tô tướng quân cùng phu nhân, những người có chiến công hiển hách, hy sinh vì nước.
Ngay cả Thái tử cũng không nhớ đến sự tồn tại của Tô Thanh Dao.
Sự thật là, Thái tử không chỉ quên Tô Thanh Dao...!Hắn thậm chí còn quên cả Thẩm Dung Dung.
Hắn còn cho chín cô nương không danh phận ở Đông cung mỗi người một khoản bạc lớn, đưa họ ra khỏi cung.
Ngày ta thành thân với Tạ công tử, đã gửi thiệp mời cho chín người chị em năm xưa, mời họ đến tiễn ta xuất giá.
Họ đến một cách vui vẻ, nhưng dường như không hiểu, ta thân là Thế tử phu nhân tương lai, vì sao lại gửi thiệp mời cho họ - những người từng là thị thiếp của Thái tử.
Điều này thật sự không hợp lẽ thường.
...!Họ cũng đã quên ta rồi.
Nhưng không sao cả.
Sở thích của mỗi người trong số họ vẫn không thay đổi.
Lý Mi Mi tặng ta một bộ đồ trang điểm do chính tay nàng ấy làm.
Vương Tiểu Ngẫu tặng ta một hộp bánh bột sen, từ cửa tiệm của chính nàng ấy, tiện thể còn hứa cho ta quyền dùng thử vĩnh viễn.
Lý Thi Trân thì đích thân vẽ một bức tranh lầu các, cây lưu tô.
Nàng ấy nói không biết vì sao, vừa nghĩ đến ta, liền cảm thấy thân thiết, luôn nhớ đến cảnh tượng mùa xuân, hoa lưu tô đầy cành.
...

Ta mỉm cười nhận lấy từng món, cất giữ như bảo vật.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nhạc hỷ.
Là Tạ lang quân của ta.
Cách nhau mười mấy kiếp luân hồi, người trong lòng cuối cùng cũng đến đón ta rồi.
【Hết chính văn】
《Thái tử Phó Uyên·Phiên ngoại》
Năm mười hai tuổi, ta gặp được người ta thương yêu nhất trên đời.
Đó là một cô nương xuất thân từ gia đình võ tướng.
Nàng còn nhỏ tuổi, nhưng đã có khí phách hiên ngang.
Trên bãi săn mùa thu, trước mắt bao người, nàng đã cứu mạng ta khỏi vó ngựa mất kiểm soát.
"Thuốc này cho ngươi, là cha ta dùng khi ra trận g.i.ế.c địch, bôi lên sẽ không đau nữa." Giọng nói nàng trong trẻo, nàng mặc một bộ áo săn màu đỏ, giữa đôi lông mày mang theo khí phách kiêu hãnh của con nhà tướng từ khi sinh ra.
Nàng mặc y phục màu đỏ thật xinh đẹp.
Giống như một chú chim phượng hoàng nhỏ tắm mình trong lửa.
Lúc đó ta thầm nghĩ, nàng ném thuốc cho ta, nhưng ta nào nỡ dùng?
Ta cất giữ nhiều năm, cất đến khi thuốc mỡ trong lọ cứng lại, hương thơm thanh khiết không còn nữa.
Sau này ta mới biết, nàng thích mặc màu đỏ, là vì chàng thiếu niên thường mặc hồng y kia.
Giờ đây nàng vì hắn mà mặc hồng y, sau này còn sẽ vì hắn mà mặc hỷ phục đỏ.
Có một năm, ta cuối cùng nhịn không được mà hỏi nàng: "A Dao, sau này lớn lên, nàng có muốn làm Thái tử phi không?"
Ta không biết nàng rốt cuộc thích gì, bèn hứa cho nàng địa vị cao nhất.
Thái tử phi, chính là Hoàng hậu tương lai.
Nhưng nàng không cần.

"Về sau ta muốn gả cho Tạ công tử, ta muốn làm Hầu phu nhân."
Si mê sinh oán hận, oán hận sinh giận dữ.
Ta bị mắc kẹt rồi.
Nàng càng ngày càng xa ta.
Cho đến năm đó, Tô tướng quân cùng phu nhân qua đời, phụ hoàng thương xót nàng, phong nàng làm quận chúa, đón nàng vào cung.
Trong cung ai cũng yêu mến nàng.
Nàng cũng không còn đối xử lạnh nhạt với ta như trước nữa, mà một câu cũng "Thái tử ca ca", hai câu cũng "Thái tử ca ca".
Ta cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cái bẫy ngọt ngào đó.
Ta càng lún càng sâu, chìm đắm trong giấc mộng đẹp, không muốn tỉnh lại.

Mãi về sau, ta mới biết, đó không phải là nàng.
Ta thấy Tạ công tử vì nàng mà tính toán từng bước, đánh đổi cả tính mạng.
Ta cũng thấy nàng vì Tạ công tử mà khóc, vì Tạ công tử mà đau.
Còn ta đứng bên cạnh, lại giống như một trò hề.
Sau đó nữa, họ đã thắng.
Chỉ là Tô Thanh Dao biến mất rồi, cùng với linh hồn đã chiếm hữu thân xác nàng, cùng nhau biến mất.
Sau đó ta phát hiện, những người khác đều quên nàng rồi.
Phụ hoàng, mẫu hậu không nhớ nàng.
Những người thế thân trong cung của ta từng thân thiết với nàng cũng không nhớ đến nàng, thậm chí với thân phận Thẩm Dung Dung.
Ta nhớ ra điều duy nhất nàng từng cầu xin ta: Nàng hy vọng ta cho chín cô nương ở Đông cung tự do.

Họ đa phần xuất thân thấp kém, dù được nuôi dưỡng trong Đông cung, cả đời cũng sẽ không có danh phận.
...
Đúng là nên thả họ đi.
Vậy nên ta tùy tiện tìm một lý do, ban cho họ nhiều tiền bạc, để họ đi thật xa.
Thái tử rất bận rộn, không có thời gian mỗi ngày đều vây quanh những nữ nhân đó.
Mà hôn sự của nàng và Tạ công tử sắp đến rồi - Ta đoán, nếu ta cũng như những người khác, quên nàng đi...!Hẳn là nàng sẽ rất vui mừng.
Vì vậy, khi Tạ công tử nhắc đến nàng, ta cố ý hỏi lại một câu: "Thẩm Dung Dung là ai vậy?"
Lúc đó, Tạ công tử nhìn ta trêu chọc, y phục đỏ tung bay, cười chế nhạo: "Diễn xuất của điện hạ vẫn cần rèn luyện thêm."
...!Không ngờ lại bị tên nam nhân đáng ghét này nhìn thấu ngay.
Nếu không phải sau này còn phải nhờ hắn phò tá, ta thật sự sẽ nhịn không được mà đày hắn đi tám ngàn dặm.
Thế là ta đổi vẻ mặt, nhướng mày một lần nữa: "Thẩm Dung Dung là ai? Có liên quan gì đến ta?"

"Thế này thì sao?"
Tạ công tử miễn cưỡng gật đầu: "Cũng tạm được, khá hơn rồi."
Ta nhìn nốt ruồi lệ dưới mắt Tạ công tử.
Bỗng nhiên nhớ ra - Trước đây, khi nàng ở bên ta, điều duy nhất nàng từng khen ta, chính là nốt ruồi trên mặt ta.
Hóa ra là vì ta giống người nam nhân này.
Ngày mai, ta muốn hẹn một bậc thầy phá nốt ruồi.
Nếu không sau này, soi gương lần nữa, ta sợ sẽ tức c.h.ế.t mất.
Nhưng trước mặt Tạ công tử, ta đương nhiên vẫn phải giữ vững khí thế.
Thế là, ta thở ra một hơi, thản nhiên nói: "Vậy thì cứ như vậy đi, ngươi nói với nàng ấy, ta cũng đã quên nàng ấy rồi.

Tiện thể...!chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh..."
Sớm sinh ông nội hắn đi.
Thôi bỏ đi.
Không nói ra được.
Cứ như vậy đi.
Thái tử ta đây rất bận rộn.