Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 56: Chương 56



Câu nói tàn nhẫn của anh làm QT tan nát cõi lòng, ôm ngực đau khổ nói:
- Đây là nghiệp trướng từ kiếp trước của tôi…. Cậu thật nhỏ mọn, tôi tưởng cậu không quan tâm đến mấy chuyện râu ria đấy chứ? Thì ra cậu còn ghen kinh khủng hơn đàn bà. – Anh mỉa mai khinh thường.
MV đưa ánh mắt trêu tức nhìn bạn, thản nhiên thừa nhận, không chút xấu hổ:
- Đúng vậy.
- Cậu…cậu… đúng là đồ mặt dày hết thuốc chữa. – QT tức giận chỉ vào mặt bạn hét lên.
MV không nói gì, chỉ giương mắt ngạo nghễ nhìn lại bạn khiến QT tức run người, đang định xông về phía anh thì có tiếng gõ cửa vọng vào.
Hai người bình tĩnh chỉnh trang lại quần áo, nghiêm nghị ngồi xuống ghế, sau đó MV lạnh lùng nói:
- Vào đi.
Được sự cho phép của anh, cánh cửa mở ra, một người đàn ông mặc vest đen đi vào, bước đến chỗ MV cung kính cúi người đưa tập tài liệu trong tay cho anh, nghiêm túc báo caó:
- Thưa đại ca, mọi chuyện anh giao đều đã hoàn thành. Đây là bằng chứng về việc tập đoàn kinh doanh bất động sản Hồng Cường làm giả giấy tờ để trốn thuế. Còn về băng đảng “vầng trăng máu” đã biến mất vĩnh viên theo ý anh. Riêng người tên Phương em cũng đã thu nhận và sắp xếp thỏa đáng rồi ạ.
Phương chính là người đã va vào NT trong vụ tai nạn đó. Nhưng vì cô cứu cậu khiến cậu vô cùng áy náy và hối hận. Cậu cũng thường lén lút quan sát cô ở bệnh viện. MV phát hiện điểm đáng ngờ đó, cho nên đã tìm gặp Phương, từ đó biết được sự thật. Lúc đầu anh rất tức giận, chỉ muốn giết chết cậu ta….nhưng sau đó vì những lời nói khoan dung và chân thành của NT đêm đó mà anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định thu nhận cậu.
Nghe đàn em báo cáo tình hình, MV lướt nhìn qua tài liệu trong tay, gật đầu hài lòng, sau đó phất tay cho anh ta lui. Người đó như được ban ơn, thở dài nhẹ nhõm vội vàng cúi người chào rồi rời khỏi phòng ngay lập tức.
Ngồi bên cạnh MV, nghe hết cuộc đối thoại của hai người, QT chỉ có thể mắt chữ A mồm chữ O nhìn bạn không tin được. Khó khăn nuốt nước bọt, anh bàng hoàng hỏi:
- Cậu làm việc này từ bao giờ vậy? Sao không nói với tôi?
- Nói với cậu có ích gì? – MV lật dở từng trang giấy, tỉm mỉ đọc, lạnh nhạt đáp.
Nghe vậy, QT nổi điên thực sự, giằng mạnh tập giấy trong tay anh đập lên bàn, quát:

- Mẹ nó….Trần MV, cậu còn dám nói giọng đấy với tôi? Vậy mà trước đó cậu kêu tôi cứ để yên, thì ra cậu đã ngấm ngầm thực hiện kế hoạch từ trước, làm tôi còn nghĩ cậu xót thương cô ta.
MV không trả lời, chỉ bình tĩnh cầm lại tập tài liệu trên bàn, tiếp tục xem.
Sau phút nổi điên, QT ngồi xuống giằng lấy tập tài liệu trong tay bạn, vùi đầu vào đọc. MV cũng không tức giận, quay sang từ từ thưởng thức rượu.
- Cậu định làm triệt để thật à?
Sau khi đọc xong nội dung bên trong, QT ngước mắt nhìn bạn nghiêm túc hỏi.
MV không đáp, uống nốt ly rượu trong tay rồi đưa ánh nhìn ra xa. Thấy vậy QT lại nói tiếp:
- Cậu thật định hủy diệt cả sản nghiệp của nhà cô ta? Không sợ bố mẹ cậu biết sẽ tức chết sao?
Ánh mắt tiếp tục di chuyển về đám đông phía dưới, khi chạm đến hình ảnh hai mẹ con NT đang ôm nhau chụp ảnh cùng mọi người, MV mới dừng lại, nhẹ nhàng nói:
- Tôi đã cho cô ta quá nhiều cơ hội….chỉ là cô ta không biết nắm bắt và…. Đặc biệt không nên chạm đến mẹ con cô ấy. – Ánh mắt anh bỗng lóe lên tia căm hờn, hai tay nắm chặt lại. Cứ nghĩ đến hình ảnh NT nằm bất động trong vũng máu là trái tim MV lại đau đớn như đang bị ngâm trong dầu sôi, hận không thể lóc da, xẻ thịt người đàn bà thâm độc đó. Anh làm như vậy đã là quá nhân nhượng với cô ta rồi.
Nhìn biểu tình như vậy của bạn, QT cũng không hỏi nhiều nữa, bởi anh biết MV đã quyết tâm thì không bao giờ thay đổi. BN thật ngu ngốc khi chạm vào đúng người cất giữ trái tim và linh hồn anh. Xem ra cô ta sẽ phải trả giá rất lớn đây, QT thở dài nghĩ nhưng anh không hề thương hại một chút nào bởi cô ta rất đáng bị như vậy, thậm chí anh còn mong đợi vô cùng để được chứng kiến tận mắt điều đó. Anh cười tươi chờ đợi cơn bão MV sắp mang lại cho ai đó.
Trong phòng chủ tịch của tập đoàn bất động sản Hồng Cường, ông Nguyễn Cường đang ngồi sau bàn làm việc to lớn, cau chặt lông mày rối rắm. Ông ta là người đàn ông khoảng ngoài năm mươi, đầu hơi hói với mái tóc đã bạc gần hết, chiếc bụng bự gần như vượt mặt chứng tỏ kẻ quen ngồi tiệc tùng. Khuôn mặt đen đen, ánh mắt híp lại trông không mấy phúc lão, khiến cho người ta có cảm giác xa cách và không ưa lắm. Trong tay ông ta đang nắm chặt một tập tài liệu màu xanh như muốn vò nát nó.
Bất chợt tiếng nhân viên thư kí trong điện thoại vang lên. Không đợi người đó nói xong, cánh cửa đã được mở ra một cách tự nhiên theo thói quen. Tiếp đó là giọng nói lanh lảnh của con gái vang lên:
- Bố tìm con có chuyện gì vậy?
BN thoải mái bước vào mà không gõ cửa như mọi khi. Không đợi ông nói gì cô đã ngồi phịch xuống ghế sa lông trong phòng rồi thở dài, tỏ vẻ mệt mỏi nhìn bố không kiên nhẫn hỏi:
- Có gì thì bố nói nhanh đi, con còn bận việc khác.

Lúc này ông Cường mới nhìn con gái thong thả hỏi:
- Mày có vẻ thích thú nhỉ?
- Vâng ạ, mọi chuyện như ý muốn thì sao lại không vui cho được? – BN duỗi hai tay ra thả lỏng, cười nhìn bố đáp. Cô ta hiện giờ đúng thật là đang rất vui bởi cô ta biết được, dạo gần đây MV không hề gặp mặt con đàn bà đáng ghét đó nữa, thậm chí hôn lễ của anh trai cô ta anh cũng không xuất hiện. Xem ra lời đe dọa đã có tác dụng. Mặc dù MV cũng không đi tìm cô ta nhưng BN vẫn rất vui, cô ta có thể chủ động đi tìm anh và vun đắp tình cảm của hai người, chỉ cần không có người đàn bà đó ở giữa, cô ta tin chắc MV nhất định có ngày sẽ chấp nhận mình.
Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của con gái, ông Cường đứng phắt dậy đập bàn quát:
- Đồ ngu, chết đến nơi mà vẫn ngồi đấy cười.
Nghe bố nói vậy, BN bàng hoàng chân chân nhìn ông không tin nổi đó là người bố vẫn luôn yêu chiều cô ta đến tận trời. Xưa nay bố chưa hề nặng lời với cô, thậm chí ông còn không dám làm trái ý cô. Cô là con gái độc nhất của ông, vì vậy ông yêu thương và che chở cô hơn tất cả. Đối với người ngoài ông nghiêm nghị, bắt nạt kẻ khác khiến tất cả nhân viên đều sợ hãi nhưng trước mặt cô ông chỉ thu lại thành con cún nhỏ chạy theo cô, làm mọi điều cho cô vui. Vậy mà hôm nay ông lại tức giận đến quát vào mặt cô như vậy. BN biết chắc chắn có chuyện rất kinh khủng, vì vậy vội vàng đi đến trước bàn nhìn ông lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì mà bố tức giận vậy?
- Nhìn cái này đi thì biết. – Ông Cường giận giữ ném mạnh giấy tờ trong tay xuống chân con gái.
BN vội lùi ra sau một bước rồi cúi xuống nhặt lên xem. Vừa nhìn đến chữ GIẤY TỜ GIẢ cô liền hoảng hốt xem xét kĩ càng. Ánh mắt cô ta dần hiện sự sợ hãi và không tin được theo từng trang giấy lật nhanh trong tay. Cuối cùng cô ta điên cuồng lắc đầu, những tờ giấy trong tay nặng như ngàn cân, từng chữ được gạch bút màu GIÁ CỔ PHIẾU TẬP ĐOÀN HC GIẢM TRẦM TRỌNG, CÓ NGƯỜI THU MUA CỔ PHIẾU TẬP ĐOÀN HỒNG CƯỜNG dáng thẳng vào mắt. Cánh tay không còn sức đỡ nổi, giấy trắng rơi lả tả trên đất. BN lắc đầu liên tục, chân vô thức lùi xa bố, nói như mê sảng:
- Không thể nào, không thể nào…. Nhất định là nhầm lẫn, nhất định có sự nhầm lẫn ở đây.
- Đến lúc này rồi mà mày vẫn còn không tin. – Ông Cường thở dài nhìn con gái - Bố đã điều tra rõ ràng rồi, người thu mua cổ phiếu của chúng ta chính là Trần MV. Bố không ngờ cậu ta lại có thể làm được những điều này. Thì ra cậu ta còn lớn mạnh hơn những gì bố tưởng.
- Không thể là anh Vương. Làm sao anh ấy có thể làm thế được? Anh ấy không vì con thì cũng phải nể mặt quan hệ của hai nhà chứ? – BN bịt tai hét lên, không muốn tiếp nhận những lời đó. Thấy vậy, ông Cường thở dài ngao ngán, ngã người xuống ghế, mệt mỏi nói:
- Bố cũng không biết cậu ta lại mạnh mẽ hơn cả ông Vượng, càng không nghĩ cậu ta ra tay nhanh chóng và quyết tuyệt như vậy.
Nhìn bố ảo não nhắm mắt dựa vào ghế, ánh mắt BN bỗng không có tiêu cự nhìn ra xa, từng chuyện quay mòng mòng trong đầu như muốn nổ tung. Nhớ đến khuôn mặt điển trai lạnh lùng chết người của MV, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, làm nhòe lớp phấn nhạt trên mặt, cô ta càng không thể tin nổi.
Trong phòng im ắng đến lạ thường, hai bố con họ mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, không buồn nhìn nhau.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, xé toạc bầu không khí yên tĩnh đau thương nhưng lại có chút chói tai như dự cảm không lành truyền vào tai BN. Cô vô thức đưa tay vào túi xách lấy ra chiếc iphone màu trắng tinh xảo ấn nút nghe.
Điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp và nhanh nhẹn của ai đó. Sắc mặt BN tái dần theo từng giây trôi qua. Ngay khi âm thanh ngừng lại, cô ta đứng bật dậy, sau đó thẳng tay dùng toàn lực ném điện thoại vào tường như quăng đi một quả bom. Chiếc iphone đời mới nhất cứ thế vỡ tan. BN mất tự chủ hét lên:
- Không thể như vậy….không thể nào…. Con phải đi xác định mọi chuyện.
Nói xong, BN vội vàng cầm túi xách phi ra ngoài cửa. Ông Cường thấy con gái mất kiểm soát, hốt hoảng đứng dậy gọi với theo nhưng cô không nghe thấy, vẫn cứ đi như bay biến mất khỏi phòng.
Còn lại một mình trong căn phòng to lớn và lạnh giá, ông Cường kiệt sức ngã xuống ghế như chiếc lá khô lìa cành rơi xuống mặt đất, mệt mỏi đưa tay lên trán che mắt lại, không muốn nghĩ đến tương lai sắp tới.
Ngoài trời, những đám mây đen bắt đầu kéo đến, báo trước một trận mưa rào.
Những hạt mưa xối xả đập vào mái ngói, rơi trên mặt đất vỡ nát. Sau khi thu dọn mọi thứ ngoài sân khỏi cơn mưa bất chợt, NT thẫn thờ nhìn mưa rơi trước mặt, trong lòng tĩnh lặng đến sợ hãi, cảm giác như có gì thôi thúc, như sắp xảy ra trong cơn mưa mạnh mẽ này…. Nhưng cô lại không thể gọi tên chính xác thứ đó là gì? Chỉ cảm thấy dường như cơn mưa này sẽ kéo dài.
Bà Hoa đang dải đồ đan xuống nền nhà, chuẩn bị ngồi đan rổ, thấy con gái ngẩn người nhìn mưa liền nhẹ nhàng hỏi:
- Sao vậy con?
NT giật mình, quay người đi vào nhà ngồi xuống bên mẹ, cười trấn an bà:
- Không có gì ạ, mẹ đừng lo…. Chỉ là con thấy cơn mưa hôm nay đến thật bất chợt.
- Trời, con gái mẹ đa sầu đa cảm quá rồi. Cơn mưa rào nào mà không đến bất chợt? – Bà Hòa mỉm cười âu yếm nhìn con.
NT cũng cười với mẹ, giấu đi tia bất an trong đáy mắt. Bàn tay nắm lấy những chiếc nan mỏng được bố chẻ sẵn và sắp thành bó, cô bắt đầu cùng mẹ đan lát.
Ngoài trời, mưa ngày càng nặng hạt.
- Nhớ hồi nhỏ, con thường ngồi bên chăm chú xem mẹ đan. Bàn tay mẹ cứ thoăn thoắt, trông như nhà ảo thuật vậy, mẹ ạ. – NT cười nhớ lại.
- Bây giờ con cũng là nhà ảo thuật rồi đó. – Bà Hoa cười đáp, nhìn vào cơn mưa mù mịt ngoài hiên nói – Ngày xưa, cứ trời mưa là nhà mình chẳng thể đi làm gì được, cả nhà ngồi quây quần đan lát cùng nhau.
- Vâng ạ, còn có hơi mát từ cơn mưa phả vào như chiếc quạt khổng lồ thổi bay cái nóng bức của mùa hè nữa.
NT nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn chăm chăm màn mưa trắng xóa. Quá khứ luôn vĩnh hằng và viên mãn trong lòng mỗi người. Mỗi khi nghĩ về những ngày tươi đẹp, NT lại thấy bồi hồi, xúc động vừa vui vừa hối tiếc, muốn bắt lấy, níu giữ lại.

Hai mẹ con không nói gì nữa, chỉ nhìn nhau cười rồi tiếp tục vừa đan lát vừa ngắm mưa.
Một lát sau, NT lên tiếng hỏi mẹ:
- Anh Minh và Hân đã cưới nhau được hai tuần rồi. Mẹ có tính bao giờ sửa lại phòng họ cho tách biệt với chúng ta một chút không ạ? Con nghĩ họ cần nhiều riêng tư hơn một chút.
Nghe con gái hỏi, bà Hoa thở dài, ngừng tay lại nói:
- Mẹ cũng nghĩ vợ chồng trẻ mới cưới cần nhiều không gian riêng tư…. Nhưng nhà mình hiện tại chưa có tiền, mà đất cũng không rộng lắm…. Thôi thì cứ thư thả một thời gian đã.
- Mẹ có suy nghĩ như vậy là tuyệt vời nhất rồi. Những bà mẹ chồng thông thường đều thích độc chiếm con trai mình và không ưa con dâu lắm. Mẹ lại không thế, mặc dù anh Minh là con trai duy nhất của mẹ….Mẹ của con thật tân tiến… Mẹ làm con thấy tự hào vì là con của mẹ quá. – NT cười vui ôm chầm lấy mẹ. Cô biết chắc chắn mẹ sẽ thông hiểu mọi chuyện.
Thấy con gái ca ngợi mình, bà Hoa cười xoa trán con như hồi còn nhỏ, ánh mắt bà hơi buồn nhìn ra xa, nhẹ nhàng nói:
- Con đừng nghĩ mẹ cao thượng như vậy. – Bà thở dài nói – Thật ra mẹ cũng có một chút buồn bã khi nhìn anh con lập gia đình. Nhìn nó có vợ, có bố mẹ vợ rồi sau này là những đứa con…. mẹ bỗng cảm thấy buồn vô cùng, bởi sau này nó sẽ có rất nhiều mối quan tâm khác ngoài mẹ, thậm chí còn quan trọng hơn mẹ. Và mẹ cũng không cần quan tâm, để ý tới từng bữa ăn, giấc ngủ của nó như trước đây, đã có vợ nó làm việc đó. Mẹ cảm thấy mình bị mất đi một chỗ trống trong tình cảm mà mình vẫn luôn có trọn vẹn…. Anh con như một chú chim đã trưởng thành, vỗ đôi cánh mạnh mẽ bay đi khỏi bàn tay mẹ. Rồi mẹ bỗng thấy mình có quá nhiều thời gian, nhưng lại không biết nên dùng nó vào việc gì? Thành ra là thừa thãi, đâm ra suy nghĩ vẩn vơ, càng làm mình buồn hơn…. Con cũng đã là một người mẹ, nhưng con chưa phải chứng kiến AD lớn lên và bay khỏi vòng tay con cho nên con chưa thể hiểu được hết nỗi lòng của mẹ. Rồi thời gian sẽ cho con trải nghiệm mọi thứ, cuộc sống là vậy đấy con gái. – Bà Hoa cười nhìn NT co tròn trong lòng mình.
- Vậy… con sẽ ở mãi bên cạnh mẹ, không bay đi đâu hết, có được không ạ? – NT cười nhưng nước mắt lại rơi trên áo mẹ, xúc động nói.
Bà Hoa nghe xong liền cốc nhẹ lên đầu con một cái, dịu dàng ôm con vào lòng.
- Con bé ngốc này. Ai mà không phải trưởng thành rồi biến thành một cá thể độc lập? Tất cả mọi sự sống trên thế giới này đều như vậy, chúng ta cũng chỉ là những sinh vật nhỏ nhoi, yếu đuối của thiên nhiên…. Đó là quy luật của tạo hóa, không ai có thể thay đổi được, cho dù con không muốn nó vẫn xảy ra. – Bà thở dài, buồn bã nói tiếp – Thời gian trôi qua rất nhanh, càng già con sẽ càng cảm thấy điều đó…. Thật ra đó chỉ là một chút ích kỷ của người mẹ khi phải chia sẻ tình thương của con mình với người khác. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là muốn nhìn thấy con mình trưởng thành và hạnh phúc. Nhìn con vui, mẹ cũng vui. Đó là điều mong mỏi duy nhất của mỗi người mẹ trên đời này. Và vì niềm hạnh phúc của con cái, người mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả, thì việc nhượng bộ và yêu quý một cô con dâu có là gì?.... Lòng người mẹ luôn bao la, rộng lớn và mâu thuẫn như vậy đấy con ạ. – Bà Hoa cười hiền giảng dạy cho con gái.
Nước mắt mẹ rớt xuống mặt NT như thấm vào tận tim khiến cô thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Vùi chặt vào lòng mẹ, cô ước gì mình mãi mãi được nằm yên trong lòng mẹ như vậy, thật bình yên, thật ấm áp.
Mãi sau, NT xúc động thốt lên:
- Mẹ…. Con yêu mẹ! Chắc chắn anh Minh và Hân cũng yêu mẹ như vậy.
- Mẹ…cũng…yêu các con. – Giọng bà Hoa run run vì xúc động, đưa tay vỗ nhẹ lưng con gái như những ngày xa xưa.
Ngoài trời mưa vẫn rơi không ngừng, lúc này tiếng mưa như đang hòa theo khúc hát ru đưa con người về nơi miền ký ức vĩnh hằng.