Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 60: Chương 60



Ly nước vô lý bị giằng đi khiến Hân càng tức giận hơn. Cô với tay vào túi khoai tây chiên định ăn, nhưng lại bị anh chặn. Không phục cô tiếp tục với vào nho khô, phồng tôm, bỏng gạo.... Những gì cô động vào đều bị anh gạt đi, miệng lưu loát phân tích từng thứ như một vị giáo sư chuyên nghiên cứu chất dinh dưỡng cho phụ nữ có thai.
- Cái này nhiều dầu mỡ, có nguy cơ tăng cholesterol trong máu....cái này quá nhiều đường....cái này có phẩm màu rất độc hại....
Đức Minh cầm từng thứ trên bàn lên xem xét, miệng trôi chảy như bôi mỡ, không ngừng giảng đạo.
Mọi người trố mắt nhìn chiếc bàn sau khi bị anh kiểm tra sạch trơn không còn thứ gì.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, theo như lời anh nói thì họ vừa ăn phải một bàn thuốc độc. Cảm giác duy nhất là choáng váng đầu óc, sao bay loạn xạ trong mắt. Riêng chị Huệ là khoa trương nhất, hai mắt trợn ngược, nằm thẳng cẳng như chết lâm sàng tại trận, chỉ thiếu sùi bọt mép là đủ chiệu trứng của người sốc thuốc.
Hàng loạt ánh mắt ai oán bắn lên lưng Đức Minh. Mọi người ngậm đắng nuốt cay nhìn anh đem tất cả đồ ăn vặt đi.
Quay về trên chiếc bàn trống không, bây giờ chỉ còn đĩa trái cây và ly sữa đầy tràn đang bốc khói nghi ngút, tất cả lại đồng loạt đánh mắt về phía Hân, trên đầu là dấu chấm than to đùng, đầy cảm thán.
Đau lòng cầm miếng táo lên cắn, Tuyết Nhi hậm hực tưởng tượng đó là mùi vị của miếng ô mai đào thơm ngon, nhìn Hân đồng cảm:
- Thì ra chồng của bà bầu mới là lớn nhất.
- Anh ấy vừa có thêm một nghề....Là bảo mẫu chăm trẻ đó. – Như Tuyết cũng thốt lên đầy ngao ngán. Tình trạng này đang diễn ra gần đây, cô cũng không còn lời gì có thể bình luận về độ khủng của anh mình ngày một tăng đột biến.
- Mọi người thấu hiểu nỗi khổ của tôi rồi chứ? Ngày nào anh ấy cũng bắt tôi uống sữa thay nước, đến mức tôi chỉ cần nhìn thấy những thứ có chất lỏng màu trắng là muốn nôn. Rồi anh ấy còn tìm hiểu trên mạng, nói ba tháng đầu là thời kỳ hình thành thai nhi, vì vậy muốn con cái sau này thông minh nhất định phải bồi bổ chất dinh dưỡng từ lúc này. Thế là mua hết óc lợn, óc gà, óc cá, trứng ngỗng.... cho tôi ăn. – Hân ngao ngán nói, nghĩ đến màu trắng đục, bầy nhày của món óc mà cô rùng mình kinh hoàng.
Mấy ngày này cô sắp bị chồng mình chỉnh cho đến hỏng hết cả vị giác rồi. Quá quắt hơn anh còn không cho cô ngồi máy tính nhiều, không cho nghe điện thoại nhiều, ngay cả TV cũng bị hạn chế xem vì sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Suốt ngày bắt cô nghe nhạc cổ điển của Mozart hay Bethoven gì đó khiến cô buồn chán đến ngáp chảy nước mắt. Cô đâu am hiểu về âm nhạc, bắt cô nghe toàn thiên tài làm sao cô chịu nổi?
Đôi lúc muốn nổi khùng mà không được vì những điều này thực sự đều tốt cho em bé trong bụng và tất cả cũng là thể hiện tình yêu và sự quan tâm chăm sóc của anh đối với mẹ con cô.
Bố mẹ Như Tuyết sang nhà thông gia kiêm hàng xóm chơi từ sớm để nhường lại không khí tự do, trẻ trung cho các bạn trẻ, đồng thời bọn họ cũng có không gian nhàn nhã hưởng thụ thú vui của người già.
Hai bố thích chơi cờ tướng cùng nhau, còn hai mẹ thì tâm đầu ý hợp chuẩn bị quần áo cho cháu. Hết làm tã, khố mùa hè họ lại chuyển sang đan áo mùa đông cho bé, mặc dù mùa hè mới “oa oa chào đời” không được bao lâu.
Mọi người đều hưng phấn chuẩn bị chu đáo và mong ngóng thai nhi lớn lên từng ngày trong bụng mẹ.
Quan sát những sự thay đổi rõ rệt và chóng vánh đang diễn ra, Như Tuyết nghĩ họ có vẻ hơi quá khích nhưng cũng không đáng lo ngại. Dù sao tất cả chỉ vì tốt cho em bé.
Nhìn Hân trong mắt ánh lên hạnh phúc đồng thời có chút bất lực, cô bỗng nhớ lại khoảng thời gian mình mang thai. Sáu tháng đầu chỉ là những ký ức đáng buồn và mơ hồ, ba tháng còn lại mới là niềm vui sáng rõ.
Hồi đó cô cũng được mọi người quan tâm gần như Hân hiện tại. Nó giúp cô lấy lại sức sống từ tình thương và sự che chở của người thân, dần phục hồi trạng thái ban đầu.
Mỗi ngày cảm nhận được sự động đậy của thai nhi trong bụng lại làm cô xao xuyến, xúc động vô cùng..... Nhưng tất cả sự chăm sóc đó khác hoàn toàn với sự chăm sóc của một người chồng giành cho vợ.
Chứng kiến anh trai như gà mẹ lúc nào cũng xòe cánh, luôn muốn bao bọc Hân trong lòng cả ngày, cô hiểu thứ tình cảm ấy ấm áp và tốt đẹp đến nhường nào! Chỉ có người được đắm mình trong thời khắc đó mới cảm nhận rõ nét nhất. Do vậy Như Tuyết vui mừng cho bạn vì được hưởng thụ trọn vẹn tất cả, trong lòng cũng có chút tiếc nuối và hơi buồn.
Vốn tưởng có một buổi tối cuối tuần vui vẻ, xả láng, nào ngờ bị Đức Minh đem nhúng nước ướt nhẹp, mọi người đành uể oải ngồi xem phim.
- À.... Anh chàng cùng cậu đến đón Ánh Dương mấy hôm trước là ai vậy? Mình có nghe con bé nhắc đến.
Đang ngoan ngoãn xem phim, Như Tuyết nhớ ra liền quay sang vỗ vai Tuyết Nhi hỏi.

- Chằng là gì cả? Chỉ là anh ta tiện đường nên cho mình quá giang chút thôi.
- Quỷ mới tin.... Nói mau, anh ta là ai? – Như Tuyết không tin, chồm người về phía bạn ép cung.
Vì vậy Tuyết Nhi đành bất đắc dĩ đáp:
- Thì vẫn là anh chàng cà phê mọt sách đó.
Mọi người đồng thanh “ồ” lên, gật đầu nhớ lại.
Đó là anh chàng có vẻ ngoài nhút nhát với cặp kính cận dày bịch, lúc nào cũng áo sơ mi, quần vải chỉnh tề. Anh ta thường ngồi quán cà phê đối diện khách sạn ngắm nhìn Tuyết Nhi làm việc và chờ đợi. Mặc dù si tình như vậy nhưng lại quá nhát gan, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô chứ nói gì đến tỏ tình.
Chị Huệ thử cắn một miếng cam, chua đến rúm mặt lại, trong khi Hân đã ăn liên tục mấy miếng liền.
Bỏ miếng cam đã cắn dở lên bà, chị quay sang nhìn cô, sôi nổi nói:
- Thằng đó được đấy, có vẻ nhát nhát ngố ngố...lấy về chắc chắn mày làm chồng nó.
Nghe vậy, mọi người ha hả cười. Tuyết Nhi sầu não nhìn chị, không buồn phản bác.
Cười đã rồi, chị lại tiếp tục chủ đề vui nhộn:
- Mà sao một thằng như thế lại thích mày nhỉ? Không lẽ đối nghịch nên hút nhau?
Mọi người cũng cười săm soi nhìn Tuyết Nhi, khó tin một kẻ nhút nhát, nghiêm trang như vậy lại thích người năng động và có vẻ đẹp quyến rũ, ranh mãnh như cô.
Không quan tâm đến bọn họ, Tuyết Nhi vừa ăn táo vừa nhìn chăm chú vào màn hình vô tuyến. Đến bản thân cô còn thắc mắc điều đó, hơi đâu mà giải thích vớ họ?
Cô cũng luôn nghĩ một kẻ mọt sách, vẻ ngoài truyền thống như anh chàng đó phải kết những cô gái nhỏ nhẹ, nhu mỳ, hiền thục hay một người thuần thục, đảm đang việc nhà, người mà họ nhìn ra được những phẩm chất tốt của một người vợ, người mẹ... Chứ không phải người mạnh mẽ, cá tính và năng động như cô. Vậy mà anh chàng này lại bị chập nhầm dây nào đó, đâm ra thích cô, cứ lẳng lặng giám sát cô hàng ngày. Điều đó còn làm cô sợ hãi và khó ứng phó hơn cả những tên đểu cáng, hung dữ.... Bởi cô không thể vô cớ ra tay đánh một kẻ yếu đuối và hiền lành, không làm hại đến mình.
Lúc đầu cô cũng hơi nhức óc vì việc này.... Lâu dần chọn cách im lặng, coi anh ta như một người lạ, cô không thấy cuộc sống có gì bị thay đổi hay nan giải.
Có lẽ chị Huệ nói đúng, đối nghịch thì hút nhau. Cô và anh chàng cà phê đó quá khác nhau cho nên anh ta mới bị cô hút.
Còn cô và anh đều giống nhau, vì vậy anh đẩy cô ra.
Tuyết Nhi cười cười, coi như không có gì, rót nước uống.
Sau một hồi bàn tán sôi nổi, mọi người im lặng, chuyên tâm theo dõi tình tiết trong phim.
Phòng khách nhỏ bé, ấm áp chỉ còn âm thanh phát ra từ chiếc TV sam sung đen 21 inch.
Sáng nay Như Tuyết dậy sớm, sửa soạn cho con gái đi gặp một người quan trọng.
Mọi người trong nhà được biết từ hôm qua. Do cô đã đồng ý cho nên không ai có ý kiến gì, chỉ mong mọi chuyện đều tốt đẹp.

Mặc chiếc váy cổ tròn màu trắng với những bông hoa nhỏ đơn giản, chân đi đôi giày đỏ hình con mèo dễ thương, Ánh Dương đang ngồi trước gương để mẹ buộc tóc cho.
Cầm cây lược vuốt ve những sợi tóc óng mượt, đen nhánh của con gái, Như Tuyết nhìn vào gương cười dịu dàng nhắc nhở con:
- Bé con nhớ ngoan ngoãn nghe lời nha.
Nghe mẹ dặn, bé liền gật đầu đồng ý rồi ngước lên gương, đôi mắt trong veo nhìn mẹ ngây thơ hỏi:
- Tại sao bà muốn gặp con ạ?
Câu hỏi của con làm Như Tuyết thất thần nhớ lại.
Tối qua khi cô chuẩn bị cho con ngủ, di động trên bàn reo.
Liếc nhìn màn hình, nhận ra dãy số quen thuộc, cô bình tĩnh ấn nút nghe. Bên kia lập tức truyền đến giọng nói trầm ấm của đàn ông.
- Em đang làm gì vậy?
- Anh gọi chỉ để hỏi vậy sao? – Như Tuyết cười không trả lời mà hỏi ngược lại. Ngạc nhiên vì người như anh cũng có lúc hỏi những câu ngốc nghếch và vô vị như vậy.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ho khan rồi ngập ngừng nói:
- Ừm….Anh có chuyện…muốn hỏi ý kiến em.
- Anh nói đi.
Nghe giọng điệu của anh, cô biết là chuyện quan trọng, vì vậy không cười đùa nữa, nghiêm túc nghe.
Có tiếng hít thở nhẹ mấy lần, sau đó mới chậm chạp từng từ:
- Mẹ nói…muốn gặp…bé con…có được không?
Yêu cầu của anh làm cô ngạc nhiên vô cùng, tạm thời không biết trả lời thế nào?
Không gian bỗng lặng như tờ.
Mẹ anh muốn gặp cháu nội? Vậy nghĩa là bà có ý chấp nhận hai mẹ con cô hay là muốn nhận Ánh Dương hay đơn thuần chỉ là nhìn mặt cháu? Như Tuyết băn khoăn suy nghĩ, cố gắng lý giải ý nghĩ của người phụ nữ đó.
Nhưng nếu bà thực sự muốn cướp con gái khỏi tay mình thì đã làm từ lâu, dù sao việc đó cũng chẳng có gì khó đối với bà. Cô tự an ủi mình.
Người bên kia chờ mãi không thấy trả lời, lo lắng hỏi:
- Em không muốn sao?.... Đừng lo, anh sẽ từ chối.

Âm thanh gấp gáp truyền đến làm cô giật mình khỏi mớ bòng bong, vội vàng ngăn lại:
- Không phải… Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên thôi.
- Lúc nghe mẹ nói anh cũng ngạc nhiên như vậy.
Tiếng cười nhẹ vang lên trong điện thoại. Như Tuyết cũng cười, sau đó đề nghị:
- Được rồi, ngày mai tôi sẽ đưa Ánh Dương đến nhà anh.
Chờ đợi một lát không thấy bên kia nói tiếp, cô nhíu mày hỏi:
- Sao vậy?
- …. Mẹ nói….sẽ phái xe….đến đón…con.
Sau một hồi trầm mặc, bên kia rốt cục dè dặt đáp.
Cô hiểu ý anh muốn nói. Bà không muốn gặp cô, không muốn cô bước chân vào nhà bà.
- Tôi biết rồi. – Cô bình thản trả lời.
- Em không tức giận sao? – Bên kia vôi vàng hỏi, sợ cô thực sự tức giận.
Có gì phải tức giận? Khi một người không ưa bạn thì họ không muốn gặp mặt bạn, không muốn bạn bước chân vào nhà họ hoàn toàn là điều bình thường. Vì vậy chẳng có gì phải tức giận hay nổi điên vì điều đó. Như Tuyết cười cười tắt mắy.
Bây giờ con gái hỏi vậy, cô không muốn tạo nên hình tượng một người bà xấu xí và ác độc trong lòng con. Do vậy cô lồng chiếc nơ màu đỏ còn lại vào bím tóc bên phải của con, chỉnh hai bên cho cân, cười bảo:
- Nếu con muốn biết thì khi gặp bà có thể trực tiếp hỏi bà.
Cô không muốn vẽ ra trước mặt con những ảo tưởng về một người bà hoàn hảo rồi thất vọng sau đó, lại không nỡ làm con cụt hứng hay buồn bã khi biết bà không thích mình.
Trẻ con rất nhạy cảm và tinh tế, hãy để chúng tự cảm nhận là điều đúng đắn nhất. Đó cũng là cách giúp chúng tự hình thành khả năng đánh giá và nhìn nhận người khác khi trưởng thành.
Cứ để hai bà cháu họ làm quen và cảm nhận đối phương một cách tự nhiên và đơn giản nhất.
Xoay người con một vòng, nhìn từ trên xuống dưới cẩn thận, sau khi mọi thứ hoàn hảo, cô gật đầu hài lòng nói :
- Tuyệt, con gái của mẹ đã hóa thành một thiên thần đáng yêu nhất thế gian.
Ánh Dương nhìn cô bé xinh xắn mặc váy trắng, hai bím tóc ngắn được cố định bằng hai chiếc nơ màu đỏ hình quả dâu dễ thương, lắc lư theo cái đầu của bé. Ánh to tròn, sáng ngời, đôi má lúm đồng tiền sâu hoắm khi bé cười rộ lên. Lúc này bé đúng là một thiên thần nhỏ đáng yêu.
Cô bé hài lòng, quay về phía mẹ khoe hàm răng nhỏ nhắn, trắng xóa của mình.
***
Một chiếc xe mercedes màu đen, sang trọng với phần thân dài hơn bình thường dừng ngay trước cổng ngôi nhà nhỏ đầu làng.
Tiếng còi xe êm tai vang lên, sau đó cánh cổng được mở ra. Như Tuyết dắt tay con gái bước lại gần chiếc xe.
Người lái xe mặc đồng phục đen trắng, tay đeo gang tay trắng đang để trên tay lái, kiên nhẫn chờ đợi bọn họ. Mái tóc bổ hai luống hơi quê mùa, vẻ mặt cười thân thiện nhìn hai mẹ con.
Gật đầu cười với anh ta thay cho lời chào hỏi, cô mở cửa xe đằng sau ra rồi nhẹ nhàng bế con gái đặt vào trong xe, cúi xuống để mặt mình gần mặt con, dịu dàng dặn dò:

- Đừng sợ, con cứ coi bà như bà ngoại là được.
- Vâng ạ.
Ánh Dương gật đầu cười tươi với mẹ rồi đưa tay ôm cổ hôn lên hai má mẹ thật kêu.
Như Tuyết cũng hôn lại hai má phúng phíng của con, lưu luyến vuốt tóc con rồi mới đứng thẳng người lên đóng cửa xe lại.
Bước lùi một bước, cô cười lịch sự nói với anh tài xế:
- Làm phiền anh.
Anh ta không nói gì chỉ cười đáp lễ rồi bình tĩnh quay tay lái. Chiếc xe từ từ chuyển bánh rời khỏi đó.
Như Tuyết đứng lặng yên nhìn theo hồi lâu, trong lòng hơi lo lắng.
Đúng lúc này, một bàn tay đặt nhẹ lên vai, cô giật mình quay lại, khuôn mặt tuấn mỹ chết người của Minh Vương kề ngay trước mắt. Hành động cà chớn của anh đang có xu hướng tăng dần đều, cô cũng dần quen với chúng.
Đưa tay đẩy mặt anh cách xa, cô cười hỏi:
- Sao anh lại đến đây?
- Anh nhớ em, muốn nhìn thấy em được không? – Minh Vương nhún vai đáp. Thực ra anh sợ cô vì chuyện mẹ anh không muốn cho cô đến nhà mà suy nghĩ nhiều, tâm trạng không tốt cho nên mới sáng sớm đã vội vàng đến xem.
Như Tuyết cười lắc đầu, liếc mắt dò xét Minh Vương từ trên xuống dưới. Lúc này anh đang mặc áo phông kẻ ngang trắng đen đơn giản, quần thô đen, chân đi giày thể thao trắng hiệu converse nổi tiếng. Trông anh trẻ trung, năng động và thoải mái hơn, nét đẹp cũng ấm áp và hòa nhã hơn nhiều.
Nụ cười rạng ngời trên mặt, sống mũi cao dài đầy cương nghị. Hàm răng trắng đều càng tôn thêm sức hấp dẫn trí mạng. Quả thật vẻ đẹp của anh làm người ta ngưỡng mộ đồng thời ghen tị vô cùng.
Như Tuyết nhíu mày không thích khuôn mặt trời phú chuyên câu dẫn người, sau đó bình tĩnh hỏi:
- Anh ăn sáng chưa?
Minh Vương hai mắt sáng lên, ra vẻ đáng thương lắc đầu. Đang vui vẻ vì nghĩ cô sẽ cho mình vào nhà cùng ăn sáng với mọi người. Nào ngờ cô chỉ lạnh nhạt “ừm” một tiếng rồi thôi.
Vẻ mặt anh lập tức ỉu xìu như bánh đa gặp nước, thậm chí Như Tuyết còn nghĩ mình nghe được cả tiếng “xì” của bóng bay bị châm kim. Cô nín cười, ánh mắt lanh lợi đảo qua lại, bâng quơ nói:
- Trong làng nổi tiếng món bánh cuốn của cô Hường…. Anh….có muốn nếm thử không?
Đang bánh đa mắc mưa, vẻ mặt Minh Vương vội vàng chuyển thành bánh đa phơi khô, cong lại ròn tan, gấp gáp nhìn cô gật đầu tới tấp, chỉ sợ cô đổi ý.
Phản ứng kích động của anh làm cô liên tưởng đến vẻ mặt đáng yêu và ngố ngố của Mr Bean, không kìm được run run nhếch khóe miệng. Sau đó quay người đi vào ngõ nhỏ bên trái nhà mình.
Sau vài giây ngơ ngác nhìn vẻ mặt nhịn cười của cô, anh mới bừng tỉnh, vội chạy theo nắm lấy tay cô đi nhanh hơn, miệng toác đến mang tai.
Như Tuyết để yên tay cho anh nắm, miệng cũng nở nụ cười tươi bước cùng anh.
Bóng dáng hai người vui vẻ sánh bước khuất sau bờ tường thấp đầy rêu xanh trong ngõ nhỏ.
Những tia nắng mặt trời dần vạch mây, hướng mình ra ngoài thiên nhiên.