Tống Dương Phàm, nằm viện cũng không quá lâu vì dù sao cũng chỉ là trầy xước nhẹ nhưng xe thì hỏng mui nặng, cần phải đem đi bảo trì anh bất đắc dĩ phải nhờ Viễn Mặc anh ta hộ tống về nhà. Trên đường anh ta cứ luyên thuyên trách móc khiến anh muốn đinh tai nhứt óc, hận không thể may miệng cậu ta lại.
"Cậu điên rồi, trúng phải loại thuốc đó vậy mà vẫn nhịn sao? Phụ nữ ở trước mặt cũng không tệ, vậy mà cậu thà chết cũng quyết giữ thân như ngọc!"
Câu nói của anh ta vừa đùa vừa thật, nhưng suy cho cùng cũng đúng mặc dù Triệu Mẫn Nhi là loại phụ nữ rất đáng ghét nhưng thân hình nóng bỏng của cô ta mấy ai lại từ chối được, nếu anh trong hoàn cảnh đó anh nhất định mượn cớ bị trúng thuốc mà đè cô ta ở dưới thân tha hồ dày vò.
Gương mặt anh ta hiện rõ ba phần xấu xa, bảy phần dâm tà. Tống Dương Phàm, nhìn thấu lòng anh ta tay gõ vào đầu Viễn Mặc một cái.
"Cậu suy nghĩ bậy bạ. Tôi xem cô ấy như em gái, cho nên tôi không thể! Với lại tôi không muốn Doãn Hạ thất vọng về tôi. Trong hoàn cảnh đó, dù sao cũng không phải là không nhịn nổi. Ý chí quyết định tất cả!"
Tống Dương Phàm, hai tay khoanh trước ngực. Nhìn đâu cũng rất ra dáng một người đàn ông gương mẫu của gia đình, dù trán đang bị băng bó nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp trai của anh.
Viễn Mặc, cười càng gian manh, ghé sát vào tai người đàn ông.
"Phàm, cậu sắp thành thần rồi! Tôi sùng bái cậu. Quả nhiên đối với Tống Dương Phàm thì cái gì cũng có ngoại lệ nhỉ?"
Hai người nói chuyện trên suốt quãng đường đi, lúc xe dừng trước biệt thự Tống Gia. Tống Dương Phàm, mới trầm mặt lên tiếng.
"Cánh cáo cậu đừng có ăn nói bậy bạ trước mặt cô ấy!"
"A, được thôi!"
Cả hai cùng đi vào trong nhà, vừa hay Doãn Hạ cũng đang ở trên lầu đi xuống thấy anh cô liền lo lắng chạy đến.
"Anh làm sao vậy? Trán của anh... ?"
Tống Dương Phàm, định lên tiếng giải thích thì đã bị Viễn Mặc chặn họng trước.
"Chị dâu, hôm qua cậu ấy uống say tôi đưa cậu ấy về nhà mình. Buổi tối bọn tôi chơi vật lộn trên giường, cậu ấy vô ý ngã xuống gạch đầu toét luôn!"
Một lời giải thích giả trân, Tống Dương Phàm mặt cũng tối sầm một mảnh đen thui.
Doãn Hạ, bắt đầu liên tưởng đến cảnh anh và Viễn Mặc cùng nhau vật lộn trên giường, chỉ nghĩ đến thôi. Người cũng nổi hết cả da gà, thấy cô bắt đầu có suy sâu xa anh liền ho khan một tiếng.
"Em đừng nghe cậu ta nói bậy, anh lái xe không may đâm vào cây!"
Doãn Hạ, mở to mắt kinh ngạc.
"Anh có sao không? Em gọi điện cho anh cả đêm không được em rất lo lắng!"
"Anh không sao? Điện thoại anh hết pin tắt nguồn, làm em lo lắng rồi!"
"Anh không sao là tốt rồi!"
Lúc Viễn Mặc rời đi cùng là hơn tám giờ tối, anh ta ở lại dùng cơm xong mới chịu đi.
Tống Dương Phàm, không phải là muốn dấu cô. Anh chỉ không muốn Doãn Hạ phải để tâm đến chuyện của Triệu Mẫn Nhi, đặc biệc là Cố Dựt. Hắn đang từng bước một muốn hại chết anh, nếu đã công khai đấu đá vậy anh cũng nên có sự chuẩn bị cho mình.
***
Thấm thoát thời gian đã bốn tháng trôi qua, cô cứ nghĩ mọi chuyện đến cuối cùng đã đi vào ngõ cục của nó.
Thì vào một mùa thu năm ấy, nó lại bắt đầu...
Sắp cuối hạ để bắt đầu cho mùa thu thì lại càng bận rộn, các công ty quảng cáo tuyên truyền lớn đều chen chúc vào ngày này chuẩn bị toả sáng, các thương hiệu cũng nóng lòng muốn tranh đua. Ngay tại lúc Doãn Hạ bận đến sứt đầu mẻ trán, có một nhà truyền thông tuồn ra tin tức tiêu cực có liên quan đến Tống Dương Phàm.
Tân Thời có một bộ phận truyền thông, có nhân viên chuyên phụ trách thu thập tin tức bên lề, tin tức tiêu cực này mới đầu đăng lên trên mạng, theo đó có vài tờ báo bắt đầu đăng lại, nên vội vàng thông báo cho Doãn Hạ. Cô đọc xong mà ớn lạnh, trong bài viết ngoại trừ phỏng đoán Tống Dương Phàm đang tiếp nhận điều tra của Uỷ Ban chứng khoán vì chuyện cố bán ra thị trường số chứng khoán ảo nhầm chiếm đoạt tiền và tại sản của người đầu tư, còn có tin nội bộ truyền ra, anh lợi dụng mối quan hệ trên thương trường cấu kết cho những việc làm ăn trái phép, cổ phiếu khống cả việc anh có hành vi đưa tiền hối lộ, góp vốn phi pháp.
Những tội trạng đột nhiên chất chồng khiến anh có nhảy cuống sống hoàng hà của không rửa sạch được tội danh.
Phía truyền thông đưa loại tin tiêu cực này cũng thổi phòng lên mọi chuyện, chuyện bé xé ra to khiến ai đọc được đều câm ghét Tống Dương Phàm.
Cô ngồi ở nhà soạn tư liệu cũng không yên lòng, cô bỏ sắp văn bản xuống liền chạy xe đến một mạch Tân Thời.
Lúc này, Tống Dương Phàm đang ở công ty họp. Doãn Hạ, thấy anh bận liền vào văn phòng của anh ngồi đợi rồi, Tiêu Thanh thấy cô đến vẻ mặt cũng không được vui tay
bưng nước trái cây đặt lên bàn cho Doãn Hạ. Công ty hay tổng giám đốc gặp chuyện thì mọi người trong Tân Thời cũng không còn tâm trạng gì. Doãn Hạ cũng không có tâm trạng uống gì, ngồi ở đó cố gắng hít thật sâu, lúc này mới thoáng áp chế được lo lắng trong lòng.
Đợi đến khi hoàn toàn thở nhẹ ra, cô mới cảm thấy buồn cười, bản thân lại không điều chỉnh được tâm trạng, cứ như vậy mà chạy đến đây.
Cô quay sang hỏi Tiêu Thanh.
"Anh ấy họp lâu chưa?"
Tiêu Thanh, thở hắt một hơi.
"Vừa đến công ty đã họp đến tận bây giờ, bọn cổ đông được lời thì bu vào bám víu muốn ăn ké. Lúc cảm thấy không ăn được nữa thì muốn hủy thác rời đi. Một chút tình người cũng không có!"
Mặc dù lời nói của Tiêu Thanh hơi khó nghe, nhưng rất đúng. Bọn họ suy cho cùng chính là sợ bị luyên lụy muốn anh hoàn vốn để bọn họ rút lui.
"Em ra ngoài đây, sáng giờ em đảm nhận trực điện thoại. Bên báo chí họ gọi muốn cháy máy luôn!"
"Ừ!"
Tiêu Thanh rời đi trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh, kim đồng hồ nhẹ nhàng nhích từng chút từng chút như tiếng tim đập.Cô đứng lên đi đến cửa sổ sát đất, nhìn thấy xe cộ tấp nập dưới chân mình nhất thời mê mẩn, đứng ở vị trí này dù có hào quang tự nhiên cũng sinh áp lực, khi hết thảy mọi tin tức bất lợi cho Tống Dương Phàm đồng loạt truyền ra, anh rốt cục phải làm thế nào mới có thể giữ mình? Nếu đổi lại là cô thì phải làm gì?