Phong Nhẫn bày ra vẻ đương nhiên: “…Tôi đã nói, trùng tộc đối với bạn đời tương lai của mình cực kỳ yêu thương và chung thủy, cho cậu một chút tiền lẻ để tiêu xài thì có là gì chứ, trùng nhân chúng tôi coi vậy nhưng mà hào phóng lắm đấy. Bởi vì cậu là thị quân, hiện tại chỉ cho một chút đó thôi, chờ đến khi cậu trở thành phu nhân của quân thượng thì sẽ được phân cho một nửa tài sản của quân thượng, cậu muốn mua cái gì cũng được hết.”
“Vậy thì quân thượng của các ông quả thật là rất là hào phóng rồi.” – Nhạc Tử Mặc cảm giác không nói thành lời, so ra mà nói, cho dù là người hiện đại, một khi hai bên kết hôn, tất cả tài sản trước hôn nhân cũng sẽ bị giấu đi một ít, thoải mái mang ra chia sẻ cũng có, nhưng không nhiều.
Ai mà không có tư tâm chứ?
Băng và Phong Nhẫn chẳng hề nghe ra được trong lời nói của Nhạc Tử Mặc có mang theo trào phúng, vẻ mặt có chút tự hào, Băng hoàn toàn đã quên đi huy hiếp cùng cảnh cáo của Phong Nhẫn trước đó, chậm rãi nói: “Trùng nhân chúng tôi đối với tài sản vật chất không quá để ý, nếu như đã trở thành bạn đời rồi, bạn đời thích thì đưa cho đối phương thôi, có làm sao đâu? Chỉ cần tính mệnh vẫn còn, tài sản dù nhiều hay ít thì vẫn sẽ kiếm về được ~” – Ví dụ như, đi cướp, đi đoạt chẳng hạn.
Phong Nhẫn hừ hừ, cũng cực kỳ đồng ý: “Vả lại, ngay cả tính mạng trùng nhân chúng tôi cũng nguyện ý dâng cho bạn đời, nói chi là một chút vật ngoài thân. Thị quân đại nhân, cậu có biết hiện tại quân thượng của chúng ta bao nhiêu tuổi rồi không?”
Vấn đề này, không biết phải trả lời như nào cho phải, có điều, liên tưởng đến việc trước kia hắn đã có mấy vị tiền nhiệm, Nhạc Tử Mặc tùy tiện báo ra một con số: “Năm mươi, nhỉ?”
…
Chờ một chút, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Hắn nhìn rất rõ vẻ ngoài của Liêm, nhìn một thân da thịt xương cốt đầy tính đàn hồi kia của đối phương, hoàn toàn không giống như một người, à không, trùng nhân năm mươi tuổi…
Nhưng mà Phong Nhẫn lại cho hắn một cái đáp án khiến Nhạc Tử Mặc kinh ngạc không thôi: “Năm nay quân thượng đã tám mươi chín tuổi.”
“Tám, tám mươi chín tuổi, ông đang nói đùa phải không?” – Sau khi kinh ngạc qua đi, Nhạc Tử Mặc không hề che giấu sự khiếp sợ của mình một chút nào.
“Trùng nhân các ông tính toán thời gian, nhất định không giống với nhân loại…” – Nhạc Tử Mặc tự tìm giải thích cho chính mình.
“Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, trùng nhân chúng tôi cũng dựa theo chu kỳ thời gian của nhân loại các cậu để tính. Chỉ là từ sau khi chiến tranh hạt nhân trên toàn cầu kết thúc, tận thế buông xuống, dị tộc chúng tôi tiến hóa, không chỉ có hình thể bên ngoài mà còn có cả tuổi thọ. Ngay cả trùng nhân bình thường nhất, không tiến hành bất kỳ lần lột xác nhào, tuổi thọ cũng đã không kém nhân loại các cậu bao nhiêu, tính ra cũng khoảng trăm năm.” – Băng ở bên cạnh nói, sau đó chỉ chỉ Phong Nhẫn: “Thị quân đại nhân, cậu đoán thử một chút xem hiện tại Phong Nhẫn đã bao nhiêu tuổi?”
Đây đã không phải là lần đầu tiên hắn dùng bề ngoài của ông ra làm trò cười với nhân loại, cho là dùng loại trò vặt này mà có thể khiến ông tức giận được sao?
Ông giận dữ nhìn thị quân vẻ mặt mờ mịt không biết phải làm sao, trong lòng tức giận không có chỗ trút, tên nhân loại này lại rất nhiều tâm cơ, còn thích giả vờ yếu đuối, lỡ như giết chết rồi, quân thượng lại tới tìm ông hỏi thăm, ông kiếm đâu ra một người sống để mà giao nộp…
“Thực ra Phong Nhẫn nhỏ hơn quân thượng một tuổi, chỉ là lần lột xác đầu tiên khá muộn cho nên nhìn mới hơi già như vậy, hiện tại ông ta là trùng nhân cấp bốn, có được năm trăm năm tuổi thọ, cho nên số tuổi này của ông ta trong trùng nhân trúng tôi cũng xem như là tráng niên.” – Băng giải thích.
“Năm trăm tuổi?” – Nhạc Tử Mặc cảm thấy rất khó tin, nhân loại có liều sống liều chết gì thì tối đa cũng chỉ sống được đến một trăm tuổi, mà tuổi thọ của trùng nhân thế mà lại có thể cao như vậy. Hình như lúc trước hắn nghe nói Phong Nhẫn là ong bắp cày, từ khi nào mà ong bắp cày lại có tuổi thọ dài như vậy?
“Hiện tại quân thượng là trùng nhân cấp năm, sắp tiến vào cấp sáu, cậu có thể tưởng tượng, một khi cậu trở thành bạn đời của quân thượng, tuổi thọ của quân thượng sẽ theo nghi lễ kết bạn đời mà chia cho cậu một nửa, lúc đó, ít nhất cậu sẽ có hơn ba trăm năm tuổi thọ.” – Lời nói của Băng rất nhẹ, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Nhạc Tử Mặc cảm thấy trái tim mình đập mạnh liên hồi, tốc độ lưu thông của máu tại các mạch máu trong cơ thể không ngừng gia tốc, hô hấp cũng theo đó mà có chút dồn dập.
Trường thọ, hơn nữa tuổi thọ lại còn dài như vậy, có người nào mà không động tâm kia chứ?
Nhạc Tử Mặc cũng rất động tâm.
Hắn cảm thấy cái này giống như một đĩa bánh thật to, đặt ở trước mặt mình, chỉ cần hắn đưa tay ra là chạm vào được.
Cái loại cảm giác này rất huyền diệu, giống như đột nhiên phát hiện mình trúng thưởng, lúc ngồi trên khán đài bất chợt nghe tin người chủ trì gọi tên mình lên nhận lấy phần thưởng lớn ngàn vạn, một loại vui sướng như ở trên mây, đồng thời kéo theo đó còn là cảm giác không thể tưởng tượng nổi, còn có cả cảnh giác và sợ hãi.
Băng lại nói: “Trùng tộc chúng tôi thực sự rất chung thủy, vì để tránh cho bạn đời là nhân loại chết đi quá sớm, vì thế nên mới có chuyện chung hưởng sinh mệnh với nhân loại các cậu như vậy… Còn về chuyện nô lệ mà Phong Nhẫn nói kia, thực ra ông ta chỉ chọn lựa một vài phần phiến diện để nhắc tới, đại đa số nhân loại vẫn rất thân thiện, dù sao thì chọn trường thọ và nhận sự bảo hộ tốt hơn vẫn là lựa chọn của đại đa số mọi người. Với lại, những đứa trẻ do nhân loại cùng trùng nhân sinh ra, rất nhiều đứa đều sở hữu dị năng.”
Làm một cấp dưới, những gì nên làm cũng đã làm hết sức rồi, về phần thị quân đại nhân, bọn họ đâu làm gì được, phần còn lại còn phải xem khả năng của quân thượng đại nhân.
Aiz, đầu năm nay làm một trùng nhân thật sự là đáng thương, làm một trùng nhân không có bạn đời lại càng đáng thương hơn, làm một trùng nhân không có bạn đời, lại còn phải trăm phương ngàn kế vì quân thượng nhà mình mà vắt hết óc tìm cảm giác tồn tại, trùng nhân đáng thương bị cào rách cả da đầu cũng không có người đau lòng.
Tất cả bọn hắn đều là một đám đáng thương~
Quả nhiên nhân loại không có nói sai, bọn hắn chính là một đám đáng thương /(tot)/~~
Những gì thuộc hạ có thể làm chỉ có như vậy thôi, những cái khác còn phải dựa vào bản lĩnh của ngài rồi đó quân thượng.
Mà vào giờ khắc này, vị quân thượng nghe nói là đi mổ bò để chuẩn bị thịt bò khô cho thị quân của mình, Liêm đại nhân đã mang theo một đám trùng nhân cấp cao tuyệt đối trung thành, sáng sớm đã vượt qua khu vực của trùng tộc, đi tới khu vực biên giới của một tộc đàn khác trong bốn dị tộc lớn.
Mỗi tộc đàn đều có lãnh thổ tương ứng, Liêm dẫn theo hai mươi trùng nhân cấp dưới lúc đến nơi thì đã là giữa trưa, khi bọn hắn sắp tới bờ biển thì ngừng lại trước một mảnh rừng dừa to lớn.
Đây là bộ tộc hải dương.
Nói là tộc hải dương, nhưng thật ra là bao quát toàn bộ động vật sống trên lục địa và sinh vật sống trong nước. Sau khi biến dị, sinh vật dưới biển không còn lệ thuộc hoàn toàn vào nước nữa, bọn họ có thể sống một thời gian dài ở trên bờ, cấp càng cao, thời gian ở lại lại càng dài.
Bởi vì động vật trên lục địa và những quần thể khác thật sự quá ít, vì tranh giành nơi cư trú mà những động vật bốn chân này bắt đầu liên minh với hải dương tộc. Mà bất ngờ là hai tộc đàn này lại sống rất hòa hợp với nhau, thế là giữa hai chủng tộc khác biệt hoàn toàn đã thành lập một căn cứ trung ương giống với trùng tộc. Bởi vì sinh vật sống trong nước chiếm hơn phân nửa cho nên nơi này được gọi là Thủy thành.
Mảnh rừng dừa này bao lấy biển cả mênh mông vô bờ, rộng khoảng mười mấy km, lít nha lít nhít, là vật che chắn vô cùng tốt, đồng thời cũng là nơi cung cấp thức ăn phong phú cho hải dương tộc.
Bọn Liêm đã tiến vào rừng dừa 3km, cây dừa ở nơi này vô cùng lớn, mỗi cây dừa phải có mấy người ôm mới hết được, tán cây cao lớn ba bốn trăm mét, thậm chí còn cao hơn, trùng nhân nhảy trên những cây dừa cao lớn, nhanh chóng xuyên qua.
Bọn họ đang tìm kiếm ngưu nhân lạc đàn…
Dù sao thì hiện tại các dị tộc sống chung với nhau cũng coi như là hòa hợp, không thể bởi vì một con bò mà khiến cho hai tộc xảy ra chiến tranh được.