Sự Phản Kích Của Nữ Chính Truyện Ngược

Chương 8



15.

Má.

Hắn thậm chí còn không thèm đi xuống thang để dẫn tôi lên cơ.

Hàn Án cũng xuống xe.

Mở dù cho tôi, ngăn trở ánh nắng mãnh liệt này.

Tiêu Dạ không vui nói: “Hàn Án, đây là lần cuối tôi nhịn anh. Sau hôm nay, Tiểu Vân là vợ của tôi, hi vọng anh biết chừng biết mực.”

Bây giờ còn không có hiểu cái gì đang xảy ra à?

Tôi móc điệu thoại quơ quơ với hứn.

“Tiêu Dạ, anh còn chưa đọc tin mới à?”

Vừa nói xong, một con xe Buick vội đến.

Sau đó phanh gấp trước mặt tôi, cửa xe dừng lại, thư ký của Tiêu Dạ vừa lăn vừa bò xuống xe.

Hắn hoảng sợ nhìn tôi một cái rồi vọt tới trước mặt Tiêu Dạ, vội nói: “Giám đốc Tiêu, đã có chuyện.”

Tiêu Dạ cau mày: “Chuyện lớn gì cơ chứ, đợi tôi đăng ký với Tiểu Vân xong rồi nói.”

Thư ký liếm môi khô nói: “Ngài vẫn nên xem trước đi ạ.”

Hai mươi phút trước, tôi đăng một bài lên weibo.

“Giám đốc hoàn mỹ là tên cuồng bạo lực!”

Trong video, Tiêu Dạ mặc đồ chỉnh chu bóp chặt cổ ‘tôi’ rồi mắng tôi đê tiện.

Còn xé nát quần áo ‘tôi’ trước mặt người làm.

Chỉ vì một câu của Bạch Tố Tố, đá ‘tôi’ đang trong thời kì bà dì đế xuống bể bơi lạnh lẽo.

Phạt ‘tôi’ quỳ gối trên mảnh chén sứ vỡ, máu tươi chảy không ngừng, khiến mặt đất nhuộm thành màu đỏ.

Còn có.

Hắn cao ngạo nói: “Chỉ cần cô hiến thận cho Tố Tố, tôi sẽ cưới cô như cô mong muốn.”

…..

Không cần bỏ tiền mua hotsearch.

Chỉ sau hai mươi phút đã hot toàn weibo.

Vô số người share và bình luận.

Tiêu Dạ là doanh nhân trẻ tài năng, hơn nữa lại đẹp trai còn lạnh lùng và trẻ tuổi, cho dù chỉ đăng weibo tuyên truyền cho công ty thì vẫn được trăm ngàn fans.

Hắn là hình tượng giám đốc bá đạo trong lòng vô số fan.

Nhưng hoàn toàn không ngờ, tên giám đốc bá đạo này lại là tên biến thái và cuồng bạo lực.

Weibo của Tiêu Dạ bị mắng.

Website official của Tập đoàn họ Tiêu tê liệt.

Tiêu Dạ nhìn hết video, vội xuống thang nhìn tôi chằm chằm: “Sao em có được video này?”

Tôi nhún vai: “Hack vào hệ thống nhà anh đó, so easy!”

Hắn cau chặt mày, duỗi tay cầm lấy tay tôi.

“Bây giờ em đã trút giận xong rồi, chúng ta đi đăng ký thôi.”

Tôi cười ha hả.

“Tiêu Dạ, mày bị khùng à?”

“Không lẽ mày không thấy tao ghét mày tới mức muốn làm mày mất hết tất cả à?”

“Hôm đó mày cho người tông tao, mày có từng nghĩ chỉ cần không khống chế được sức đâm thì tao sẽ chếc không?”

Yết hầu Tiêu Dạ run rẩy: “Kỹ thuật của tài xế rất tốt, anh đã dặn ông ấy rồi, hơn nữa tính năng an toàn của xe em cũng tốt…”

16.

Tôi nhìn hắn đầy khinh bỉ.

“Bớt đi, mày vốn không để trong lòng. Dù sao tao có chếc ngay tại chỗ cũng không ảnh hưởng việc mày lấy thận tao cho Bạch Tố Tố.”

Cơ thể Tiêu Dạ cứng đờ, mấy giây sau mới khó khăn mở miệng: “Lúc đó anh không biết em là người cứu anh….”

“Móa nó!”

“Cho dù tao không cứu mày, thì tao vẫn là một người sống sờ sờ đấy. Hơn nữa mày còn biết rõ, tao từng giúp mày lấy hợp đồng của Tập đoàn Cường Thịnh.”

Tôi duỗi tay chọc chọc ngực hắn: “Mày giúp mẹ Chu và Chu Vũ, tao cũng giúp mày. Nếu mà để so sánh thì công của tao to hơn đấy.”

“Nhưng mày mặc kệ mạng của tao, cái nhân phẩm tởm lợm vậy mà còn đòi cưới tao á?”

“Dù Vương Mẫu nương nương muốn làm mai, tao cũng….” Tôi gằn từng chữ, “Không – thèm!”

Tiêu Dạ nắm chặt tay tôi, tơ máu giăng đầy mắt, giây phút này hắn có chút hối hận trong mắt: “Xin lỗi….”

“Trước kia là lỗi của anh hết, em cho anh thêm cơ hội, để anh giành nửa đời về sau đền bù cho em.”

Tôi rút tay lại, dùng khăn giấy lau chùi tay thật mạnh.

“Ai thèm nửa đời còn lại của anh?”

Tôi mỉm cười nhìn hắn, “Hôm nay tôi đến nói cho anh biết, cho dù đàn ông trên đời chếc sạch thì cũng không gả cho anh đâu.”

“Còn có, chuẩn bị sẵn sàng đi, tôi sẽ phản kích lại!”

Thực lực của Tập đoàn họ Tiêu có thể xóa hotsearch.

Nhưng không hiểu tại sao Tiêu Dạ không làm gì.

Nhưng mà dù có xóa thì cũng chẳng sao, internet có nhiều đường để đăng lắm, tôi đảm bảo hắn càng xóa thì càng hot.

Chuyện này, hắn không làm im được đâu.

Lúc trở về xe, điện thoại tôi bị gọi đến điên luôn.

Rất nhiều công ty truyền thông muốn phỏng vấn tôi.

Hàn Án đau lòng nhìn tôi: “Anh từ chối giúp em, tìm nơi thanh tịnh….”

“Không cần, phản rèn sắt lúc còn nóng, chúng ta mở cuộc họp báo trước.”

Trong cuộc họp báo, tôi nén nỗi đau, nước mắt không ngừng chực trào.

Thỉnh thoảng còn giả vờ bị lộ vết thương cũ vết thương mới màu xanh tím trên người.

Cũng nhờ giả thiết của tác giả, làn da của nguyên chủ vừa trắng dễ để lại dấu, còn yếu ớt.

Chỉ tùy tiện nhéo máy cái đã để lại dấu vết trên cơ thể, hơn nữa còn rất lâu mới hết bầm tím.

Tôi không cố tình kể khổ.

Chỉ nói cơn ác mộng đã qua rồi, bây giờ tôi chỉ muốn sống cuộc sống an tĩnh mà thôi.

Không muốn truy cứu quá khứ nữa.

Đến cuối cùng, tôi đau lòng không chịu được, chảy nước mắt không ngừng, suýt thì ngất luôn.

Sau khi kết thúc cuộc họp báo, Hàn Án khóc không ngừng.

Anh đau lòng: “Tiểu Vân, đều là lỗi của anh, anh không biết em chịu nhiều khổ vậy.”

Tôi cầm khăn tay của anh, lau nước mắt cho anh.

Vỗ vai anh, nói lời thấm thía: “Đều chỉ là diễn thôi, không có tình cảm.”

“Không cần xem là thật.”

Lúc nãy tôi có thêm kỹ năng diễn xuất đẳng cấp ảnh hậu ấy mà.

“Tỉnh táo lên, khách hàng sắp đến rồi.”

Hàn Án thấy tôi bảo nín khóc thì nín liền.

Sau đó hỏi: “Tập đoàn họ Tiêu có tên tuổi trong ngành lắm, muốn cướp khách hàng thì chỉ mỗi tin có khuynh hướng bạo lực thôi là không đủ đâu.”