Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 33



109

Cho đến khi Trần Tu Bình tỉnh lại vào ngày hôm sau, hắn vẫn còn suy nghĩ về hàm nghĩa của câu "Có một số chuyện ngươi không cần biết" kia.

Bởi vì Trình Ấn từ trước đến nay mặt vẫn luôn không chút biến sắc, nên khó mà phân biệt thái độ từ ánh mắt của y, cho nên chỉ nói về ý nghĩa của câu nói này thì có rất nhiều cách giải thích.

Nói theo ý tốt thì cho thấy sư phụ quan tâm tiểu đồ đệ, nên muốn để hắn tạm thời không tiếp xúc quá nhiều với những điều vượt quá khả năng.

Nói theo ý không tốt mà thì có thể lý giải thành "Thực lực phế vật, không có tư cách hiểu."

rần Tu Bình nghĩ đi nghĩ lại, mãi cho đến khi đi vào quảng trường phía trước Bình Tiên Điện, nhìn thấy Mạnh Tiểu Bảo và Nguyên Thủ Quy, vẫn chưa sắp xếp được sự xoắn quýt trong lòng.

Hắn nhìn xem đám người rộn rộn ràng ràng, lại nghĩ —— đây là chuyện gì đã xảy ra vậy, sao ta có thể nghĩ lâu như vậy chỉ vì một câu nói như thế, nói không chừng sư phụ chỉ là lười không muốn giải thích nữa.

Phải nói khả năng này có thể đâm trúng điểm mấu chốt bên trên, Trình Ấn hiện tại càng hiểu sâu hơn về sự ngu ngốc của đồ đệ, cho nên việc lười giải thích cũng không phải không có khả năng, nhưng Trần Tu Bình tự rúc vào sừng trâu*, khăng khăng tìm ra lý do.

*牛角尖 (rúc vào sừng trâu): không hiểu được đạo lý tiến lui, tự mình chuốc khổ

Nhưng lúc nhìn thấy Mạnh Tiểu Bảo và Nguyên Thủ Quy, lực chú ý của Trần Tu Bình nhanh chóng chuyển hướng, bởi vì bên cạnh bọn họ xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, khu vực ba mét xung quanh hai người xuất hiện một khoảng không, vô cùng dễ thấy, cũng kéo suy nghĩ của Trần Tu Bình từ "Sư phụ có ý gì?" đến "Hai người đậu bỉ kia đang làm cái gì thế?"

Đến gần, Trần Tu Bình nghe thấy Mạnh Tiểu Bảo thấm thía nói với Nguyên Thủ Quy: "... Đều là đồng môn, sao lại đến mức này."

Nguyên Thủ Quy "Hừ" một tiếng, khí chất ngạo kiều hoàn toàn lộ ra, Mạnh Tiểu Bảo cười khổ, sau đó nhìn thấy Trần Tu Bình, liền lên tiếng chào: "Tu Bình, buổi sáng tốt lành."

Ánh mắt của những người chung quanh lập tức tập trung vào Trần Tu Bình.

Trần Tu Bình không thích loại ánh mắt quái dị này chút nào, hắn liền vội vàng kéo tay Mạnh Tiểu Bảo, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Mạnh Tiểu Bảo kể lại chuyện đã xảy ra lúc sáng, hóa ra là có người nhìn trúng mỹ mạo của Nguyên Thủ Quy, nên tới trêu chọc hắn, Nguyên Thủ Quy dưới cơn nóng giận, liền đánh bay bọn hắn.

Cùng là tu sĩ trúc cơ, chênh lệch hẳn là sẽ không quá lớn, nhưng Nguyên Thủ Quy lại một chưởng đem tu sĩ ngang cấp bay tới bên kia quảng trường, trong chốc lát, ánh mắt mọi người nhìn hắn trở nên quái dị.

Nghe xong chân tướng, Trần Tu Bình có chút không nói nên lời, liếc nhìn Nguyên Thủ Quy từ trên xuống dưới một phen, rồi hỏi: "Liên hệ giữa mọi người trong tông môn rời rạc như vậy sao? Không nhận ra nhau à?" Huống chi cho dù Nguyên Thủ Quy đứng ở đâu cũng đều rất nổi bật.

Nguyên Thủ Quy nhíu mày: "Ta cũng không biết ngươi!"

"Ta là tình huống đặc biệt, tổng cộng cũng không xuất hiện được mấy ngày, có thể nhận ra được mới có quỷ."

Trần Tu Bình vừa dứt lời, Mạnh Tiểu Bảo đã ở một bên nói tiếp: "Ngươi vừa trả lời câu hỏi bên trên."

Trần Tu Bình nghi hoặc " a?" một tiếng.

Mạnh Tiểu Bảo thấp giọng nói: "Nguyên Thủ Quy là nhi tử của Diêu Quang phong trưởng lão, trước đây ta đã nói qua, nhớ không? Ở đây phần lớn tu sĩ đều là ngoại môn đệ tử muốn tiền vào nội môn, hắn thì khác, cho nên người từng gặp hắn, đúng là không nhiều."

Trần Tu Bình mơ hồ nhớ tới chuyện này, nói đến đây, Trần Tu Bình còn thuận tiện nhớ tới chuyện ban đầu Nguyên Thủ Quy không thể giải thích được lại đi đổi họ để lừa gạt hắn.

Hắn vẫn luôn muốn hỏi một chút, nhưng bởi vì việc này cũng không phải chuyện gì lớn, nên quên mất, cho tới bây giờ, hắn mới đột nhiên nhớ tới.

Thế là hắn liền không hề có điềm báo trước mà mở miệng hỏi: "Nói đến đây, Nguyên nhị hóa, tại sao lúc đầu ngươi gạt ta ngươi họ Mạc?"

Nguyên Thủ Quy còn đắm chìm trong cơn phẫn nộ "Mình thế mà bị nhận thành nữ nhân", Trần Tu Bình lại không có chút tiền căn hậu quả nào mà hỏi, khiến hắn à sững sờ, hắn vô thức trả lời: "Bởi vì ta nên mang họ Mạc."

Trần Tu Bình càng nghi hoặc hơn, nhưng không chờ hắn mở miệng, một uy áp vừa lạ lẫm vừa quen che ngợp bầu trời ập tới.

Trần Tu Bình toàn thân cứng đờ, hắn tựa như một con rối ngơ ngác ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước Bình Tiên Điện.

Mà ngay khi thân ảnh kia vừa xuất hiện, quảng trường vốn dĩ đang ồn ào lập tức yên tĩnh.

Người thình lình xuất hiện trước mặt mọi người chính là Trình Ấn.

110

"Sư huynh, có phải ta xuất hiện ảo giác không? Ngươi đánh ta một cái đi."

Mạnh Tiểu Bảo không nương tay vỗ mạnh một cái vào lưng hắn, va chạm mãnh liệt khiến hắn tỉnh táo lại đồng thời ho khan không ngừng.

"Ngươi muốn chết à Mạnh Tiểu Bảo, muốn đánh chết ta à?"

"Ta chỉ muốn giúp ngươi kiên cường hơn để đối diện với mọi việc thôi." Thanh âm Mạnh Tiểu Bảo vẫn bình tĩnh như cũ, trong giọng nói bình tĩnh này, Trần Tu Bình lấy lại dũng khí để ngẩng đầu nhìn lần nữa.

—— Đúng là Trình Ấn.

Trình Ấn đứng ở trên cao, mặc y phục màu trắng xuất trần, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, so với gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết chút, thì thứ được chú ý đầu tiên lại là kiếm ý dày đặc vô hình và băng lãnh.

Y mở miệng, lời nói ra như thì thầm bên tai mỗi người: "Vấn tâm, một với một đối chiến."

Lời này vừa nói ra, bên trên quảng trường lập tức xôn xao.

Thế mà lại là một với một đối chiến, có nghĩ là, người trước đó là đồng bạn hay chiến hữu của mình có khả năng một giây sau lại trở thành địch nhân, chưa kể cửa ải vấn tâm mặc dù thiên biến vạn hóa, nhưng bình thường sẽ thi viết văn, vậy mà bây giờ lại xuất hiện loại hình võ chiến, không biết từ trước đến nay có từng xuất hiện chưa, nhưng nhất định vô cùng hiếm thấy.

Trong một khoảnh khắc, âm thanh thấp giọng trò chuyện vang lên bên trong toàn bộ quảng trường  ——

Bởi vì đó là do Trình trưởng lão ra đề."

"Nếu là Trình trưởng lão, quả nhiên sẽ càng thích loại phương thức dứt khoát này, không phải ư?"

"Ta không giỏi chiến đấu a... QAQ "

Trong lúc nhất thời đủ loại thanh âm thảo luận vang lên, nhưng sau đó dần dần lắng xuống, trong lòng mọi người đều có chung một ý tưởng —— "Bởi vì đó là Trình Ấn trưởng lão, nên không có gì ngạc nhiên khi y lựa chọn cách quyết đấu trực tiếp như vậy."

Nhưng Trần Tu Bình lại cảm thấy rất ngạc nhiên.

Hắn nghĩ: Lần trước sư phụ có nói y không phải kiếm tu, mà y hiển nhiên nghiên cứu rất kỹ ràng về Phù Đạo cùng Luyện Khí, không giống loại người ý chí bất khuất quyết tiến không lùi, chế độ thi đấu này xem qua quả nhiên là bởi vì ——

Là bởi vì lười nhác nên tùy tiện nói một câu sao?

111

Sau cuộc tập hợp này, không khí khắc hẳn với mọi khi, mọi người tràn đầy phấn khởi đàm luận về một điều gì đó ——

"Trình trưởng lão thật đẹp!"

"Đây không phải lần đầu tiên trông thấy y, nhưng vẫn cảm thấy thật đẹp >< "

"Ngao ngao ngao ta muốn cùng y song tu."

"Đừng nằm mơ."

"..."

Trần Tu Bình móc móc tai, cảm thấy mình bị tin tức vô nghĩa độc hại lỗ tai, sau đó hắn hỏi Mạnh Tiểu Bảo và Nguyên Thủ Quy: "Các ngươi có tính toán gì không?"

Nguyên Thủ Quy vung tay lên, phóng khoáng nói: "Còn làm sao nữa, chiến!"

Nghĩ đến sức chiến đấu của Nguyên Thủ Quy, Trần Tu Bình nhẹ gật đầu: "Cũng đúng, đối ngươi mà nói hẳn sẽ không có vấn đề gì."

Sau đó hắn nhìn về Mạnh Tiểu Bảo vẫn đang mỉm cười như mọi khi, rồi lập tức quay đầu lại: "Tốt, ngươi khẳng định cũng không có vấn đề gì."

Mạnh Tiểu Bảo nhận thấy Trần Tu Bình có gì đó không ổn, nghi ngờ nói: "Ngươi sao vậy? Không tin tưởng bản thân sao?"

Trần Tu Bình miễn cưỡng cười cười, lắc đầu.

Nhưng trên thực tế, hắn xác thực không tin tưởng vào bản thân, hắn chỉ vừa mới trở thanh tu sĩ Trúc cơ, phải đối chiến với hơn trăm người trên cơ bản đều là từ Trúc cơ trung kỳ trở lên—— vả lại đều có kinh nghiệm phong phú, Trần Tu Bình không có một chút chắc chắn nào.

Tâm tình của hắn rất có vấn đề, đáy lòng của hắn vẫn cảm thấy hắn là ngoại môn tiểu đệ tử muốn cuốn gói xuống núi kia, những chuyện xảy ra sau đó quả thực tựa như một giấc mơ đẹp, nhiều lúc Trần Tu Bình nửa đêm tỉnh mộng, còn lo lắng mình có phải là đang ở trong một giấc mộng dài dằng dặc không.

Trần Tu Bình biết chuyện này không tốt, cho nên thường ngày đều giấu nhẹm đi, thế nhưng vấn đề tồn tại là điều không thể tránh khỏi, hắn nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất có thể giải quyết nỗi lo này chính là phải trở nên mạnh hơn.

Nhưng là không có đường tắt nào để mạnh lên, ngoại trừ tu vi chính là kinh nghiệm, hai cái này Trần Tu Bình đều không có, mãi lo nghĩ về chuyện này, hắn nói với Mạnh Tiểu Bảo "Ta muốn ở một mình", rồi đi một con đường khác.

Nguyên Thủ Quy nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Trần Tu Bình, sau đó hỏi Mạnh Tiểu Bảo: "Hắn sao vậy?"

Mạnh Tiểu Bảo lắc đầu, không nói gì, cũng không đuổi theo, chỉ là trầm ngâm nhìn bóng lưng Trần Tu Bình.

112

Trần Tu Bình thật sự rất muốn ở một mình.

Chẳng qua không biết có phải do hắn quá giỏi tìm địa điểm hay không, không đi được bao nhiêu, hắn liền gặp phải người khác.

Kỳ thật từ xa hắn đã nghe được thanh âm, chủ đề đại khái là như vầy ——

"Đừng tưởng rằng qua cửa đầu tiên thì có thể qua cửa tiếp theo, loại người u ám như ngươi sẽ không có trưởng lão nào muốn nhận đâu."

"Ngươi hại chúng ta thất bại trong cửa ải đầu tiên, chúng ta nhất định phải đòi lại công đạo."

"Khâu Viên, bó tay chịu trói đi."

Sau khi Trần Tu Bình nghe được tên "Khâu Viên", thì hậu tri hậu giác bước ra khỏi bụi cỏ cao cao, rồi định thốt lên "Ngại quá, ta đi ngang qua." liền biến thành ——

"Yo anh bạn, ngươi rất trào phúng nha."

Lần này Khâu Viên thật sự là bị đè đánh, rất rõ ràng là đám người lần trước tìm được viện trợ từ bên ngoài, tu vi có lẽ còn cao hơn một chút so với Khâu Viên, thủ đoạn cũng nhiều hơn một chút, đương nhiên nhân số cũng chiếm ưu thế, nên khiến cho Khâu Viên mặt sưng đến mức không nhìn ra được biểu cảm gì, một cánh tay hình như cũng bị gãy mất.

Vì sự xuất hiện của Trần Tu Bình, bên tấn công bỗng nhiên sững sờ, sau đó trong chớp mắt, Khâu Viên đã chớp thời cơ xoay người đứng dậy, cầm kiếm đánh bay tên cách hắn gần nhất.

Sau đó không biết ai nói "Bọn hắn cũng một phe", giây tiếp theo, Trần Tu Bình cũng gia nhập cuộc chiến.

Không phải tình huống đặc thù như trong khảo hạch, đồng môn tất nhiên không thể tương tàn, nhưng loại chuyện như đánh một trận thì đối tu tiên giả chỉ là vết thương ngoài da, đồng môn tranh chấp không được giết nhau, đại khái là một quy định bất thành văn.Vậy nên Thủ Phách không ra khỏi vỏ, lần đầu tiên Trần Tu Bình không dựa vào Thủ Phách cũng không dựa vào quỹ tích của kiếm quang, bắt đầu tích lũy kinh nghiệm chiến đấu của hắn.