Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 68: Lâu rồi không gặp ha!



Edit | 4702i.

“Đại tỷ, sao tỷ có thể làm vậy chứ?”

“Ừ ta biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa.” Tân Tú buột miệng đáp không chút thành ý, tiểu ngũ chỉ biết cạn lời nhìn nàng.

Ngay cả cha mẹ sư phụ cũng bất lực với nàng, con trai ngoan như tiểu ngũ lại càng hết cách, hắn âu sầu hồi lâu, tức thì không tức nổi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Chẳng phải đại tỷ nói sẽ dẫn đệ đi cùng ư, sao cuối cùng tỷ lại đi một mình như thế, dù đệ không có tác dụng gì nhưng vẫn giúp được đại tỷ mà.” Ít nhất lúc gặp nguy hiểm hắn có thể kéo dài thời gian cho đại tỷ.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn dẫu gầy ốm, nhưng vẻ mặt đã khác hoàn toàn khi mới vừa xuống núi, gương mặt đã loáng thoáng nét chín chắn.

Mắt Tân Tú láo liên, nàng đẩy xe lăn đưa lão ngũ ra ngoài: “Đã hứa sẽ dẫn đệ ra ngoài rồi mà, quýnh làm gì, còn sợ không có việc để làm ư, còn nhiều miếu Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát chưa đập đâu, đi, giờ đại tỷ sẽ dẫn đệ đi đập miếu của hắn ngay.”

Nê Long hộ pháp chết rồi, Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát còn đang ở yên trong hang ổ của hắn, đây đúng là dịp tốt để phá hoại, chứ chờ Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát phát hiện mình đã toi một tên tiểu đệ rồi đuổi theo, họ chỉ có nước chạy trước thoát thân.

Mấy ngày qua tiểu ngũ nhờ Tiểu Đông ra ngoài dò xét tin tức, chính hắn cũng ra ngoài, hắn đã đoán được có lẽ đại tỷ đi gây chuyện với Nê Long hộ pháp, nhưng đến tận khi Tân Tú quay về hắn mới biết hóa ra Nê Long hộ pháp đã chết.

Tiểu ngũ tán thưởng tự tận đáy lòng: “Không hổ là đại tỷ, tỷ lợi hại thật đấy, Nê Long hộ pháp khó đối phó như vậy đại tỷ cũng giết được hắn.”

Tân Tú: “Dù Nê Long trùng chết rồi nhưng không phải đại tỷ giết, là một tỷ tỷ xinh đẹp khác giết cơ.”

Tiểu ngũ: “Ồ?”

Tân Tú bèn kể tình hình lúc ấy cho hắn nghe, tiểu ngũ nghe vậy bèn đáp: “Hẳn người ta có thù riêng với Nê Long hộ pháp.”

Tân Tú: “Ta cũng nghĩ thế, nhưng trả thù đúng lúc ấy cũng coi như đã cứu ta một mạng. Không phải đại tỷ nói ngoa đâu, từ khi xuống núi tới giờ ta khá may, nhiều lần gặp chuyện nguy đều có thể chuyển nguy thành an, còn gặp được quý nhân giúp đỡ nữa!”

Tiểu ngũ cười: “Phải vậy chứ, đại tỷ dũng cảm lương thiện, là một người có thể gặp dữ hóa lành và mang lại may mắn cho người khác.”

Tân Tú: “Tiểu ngũ đệ nói hay ho chân thành lắm, lần sau nếu chúng ta không có tiền, hay đệ hóa thành Cảnh Thành Tử sư thúc đi coi bói kiếm tiền nhé.”

Tiểu ngũ im lặng một lát, có vẻ xấu hổ, “Đại tỷ, thực ra lúc trước đệ đã từng biến thành sư phụ đi xem bói kiếm tiền rồi, thật sự là… ngại quá, chẳng còn đồng nào.”

Tân Tú cười to. Xem ra tiểu ngũ ngây thơ xuống núi một chuyến cũng học được rất nhiều điều.

Hai người cùng nhau phá sập miếu. Tốc độ tu hành của tiểu ngũ nhanh hơn Tân Tú, tốc độ vẽ bùa của hắn cũng nhanh hơn nàng, nhưng bùa lôi của Tân Tú thuộc hệ kim hỏa nên lực phá hoại mạnh hơn nhiều, tiểu ngũ vẫn hợp với thứ bùa pháp thuật nuôi dưỡng vạn vật hơn.

Tân Tú: “Lão ngũ, đệ còn phải luyện tập nhiều đấy.”

Tiểu ngũ: “Vâng, đệ sẽ chăm chỉ luyện tập.”

Những tòa miếu này do người khắp nơi xây dựng, thấy miếu bị sét đánh sập hầu như họ đều sợ tới mức bổ nhào ra đất, sau đó gào khóc đứt gan đứt ruột như sắp chết. Tiểu ngũ thở dài: “Xây một tòa miếu hao phí biết bao tiền của, vàng bạc và sức lực của họ…”

Tân Tú cũng đang nhìn đám người khóc than tuyệt vọng ấy, “Miếu này sập họ chỉ khổ nhất thời, có lẽ chỉ người thế hệ này chịu khổ; nhưng miếu không sập, cứ để nó đứng sừng sững đấy, e rằng muôn thế chịu khổ, đời đời kiếp kiếp đều không thoát kiếp khổ.”

Tiểu ngũ gật đầu: “Đại tỷ nói đúng, đệ cũng biết điều này, nhưng tận mắt thấy họ vì xây miếu mà thậm chí mệt đến chết nên hơi khó chịu thôi. Nhưng đã bắt đầu phá miếu thì không thể dừng được. Đại tỷ, mình phải nhanh hơn mới được, trừ nơi này còn rất nhiều nơi có miếu của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát.” Nói tới đoạn sau, sự thương xót trong giọng hắn đã trở nên kiên quyết.

“Đệ không thể tiếp tục dưỡng thương nữa, người tu tiên như chúng ta chỉ cần khôi phục ít sinh lực là được, da thịt tự mọc ra sau, mình tới phía Nam thôi.”

Tân Tú: “Đi.”

Họ đi tới đâu, miếu của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát bị sét đánh diện rộng tới đó, đám yêu quỷ dịch quỷ cũng chết la liệt, lại thêm chim truyền âm của Tân Tú đi khắp nơi gieo rắc những điều xấu xa về ổ của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, nhất thời lòng người bàng hoàng tột độ. Đám dân chúng này chưa từng trải qua những cơn sốc khi bị ép tiếp thu nhiều luồng tin tức như thời hiện đại, thấy những chuyện dị thường như thế đại đa số mọi người đều cực kỳ sợ hãi, không biết phải làm thế nào.

Họ không dám động vào chim truyền âm biết nói chuyện, cũng không dám trùng kiến miếu bị sét đánh, nhưng yêu quỷ dịch quỷ vẫn còn. Con người bị dồn đến đường cùng đã có thể cầm đao giết người, đương nhiên cũng có thể cầm đao giết yêu quỷ.



Sau khi Tân Tú giết yêu quỷ còn ném khắp nơi, mọi người cũng không biết rốt cuộc là ai giết, thấy đã có người giết nhiều yêu quỷ như thế cũng học giết theo. Tân Tú rất hiểu tâm lý đám đông, chỉ cần hơi hướng dẫn là mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nàng muốn. Phàm là những nơi Tân Tú và tiểu ngũ đi ngang qua, nhóm tín đồ của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát cũng bắt đầu nơm nớp lo sợ xử lý yêu quỷ và dịch quỷ.

Họ quậy quá ác, khó tránh việc khiến chính chủ để mắt tới, Tân Tú và tiểu ngũ dẫn Tiểu Đông đi tầm năm sáu chỗ thì có một đội “thiên binh thiên tướng” đuổi theo.

Ấy là một đội binh sĩ mặc giáp vàng giáp bạc cực kỳ oai phong, trông thực sự như thần binh trên trời, chúng bỗng nhiên hiện ra bao vây ba người họ lại.

Đám “thiên binh thiên tướng” kia hiển nhiên là do tên Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát nọ nói cho oai, trong mắt Tân Tú, chúng căn bản chẳng phải binh sĩ gì sất, rõ ràng là rắn, côn trùng, kiến, rồi mèo chó, rặt một lũ yêu quái.

Chẳng phải Tân Tú khoe khoang, bọn yêu quái mặc khôi vàng giáp bạc này còn không khí thế bằng nguyên hình của đám yêu quái chỉ biết cắn móng chân ở U Hoàng Sơn của sư phụ nàng.

“Chính là chúng, ta chỉ cho rằng chúng là người tá túc bình thường, hoàn toàn không ngờ chúng là nghịch tặc, các đại nhân thiên tướng chớ có trách tội!” Kẻ dẫn chúng tới đây là chủ nhân nhà này, gã nói xong câu đó bèn vội vã lui ra.

Dẫn đầu đám thiên binh kia là một con khuyển yêu. Tân Tú từng nuôi chó rất nhiều năm, nàng thích chó, nhưng con ác khuyển này sủa bậy trước mặt nàng, còn đòi cắn chết nàng, nên nàng không thể nào nương tay được.

“Chính là các ngươi…” Khuyển yêu còn chưa nói xong đã thấy Tân Tú chỉ thẳng mặt chúng: “Lôi tới!”

Nàng giỏi nhất, cũng thấy pháp thuật mình dùng tiện nhất là thuật lôi kích, bởi vì pháp thuật này gây sát thương mạnh lại không tốn linh lực – chủ yếu là không tốn linh lực.

Nhóm “thiên binh thiên tướng” này chưa bao giờ thấy cảnh còn chưa mắng xong đã ra tay, nên đột ngột bị sét đánh bật, trận thế uy phong giây trước tan thành mây khói.

Tân Tú đẩy xe lăn: “Tiểu ngũ, tiếp tục hạ lôi!”

“Vâng.” Tiểu ngũ đồng ý, hắn trỏ ngón tay trắng trẻo: “Lôi.”

Một lần hắn hạ năm đạo lôi, tuy chất lượng kém nhưng thắng ở mặt số lượng.

Tân Tú thì biến thân thành người gấu trúc, sức lực và uy thế của thực thiết linh thú cao siêu tới mức nào cơ chứ, nàng nhảy vào giữa đám yêu quái, tiện tay đoạt ngay trường kích của khuyển yêu, vung thẳng về trước quét sạch một đám yêu quái.

Chỉ cần không phải đối đầu đám yêu quái tu vi kha khá, những tiểu lâu la này đánh sao nổi Tân Tú mặc bảo giáp thực thiết linh thú. Tiểu ngũ ở hậu phương thì tận chức tận trách chia đám yêu quái ra thành nhiều nhóm và tiện tay quét sạch chúng giúp nàng, lại xử lý đám cá lọt lưới định đánh lén Tân Tú. Thế nên Tân Tú không phải lo lắng gì lần đầu tiên biết rằng, hóa ra biến thân người gấu trúc thoải mái đến vậy.

Giờ nàng rất hiểu cảm giác của con gấu trúc trong phim Kungfu Panda xem hồi bé, thậm chí còn muốn hát vang bài “Võ thuật Trung Hoa”.

“Côn lia nhanh! Thương quét một đường! Thân nhẹ như Vân Trung Yến! Hào khí xông tận trời!”

Tiểu ngũ đang nghiêm túc đánh nhau cũng phải bật cười, hắn nghiêng tay, lỡ đánh sập căn phòng mình ở nhờ bèn vô thức xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý đâu.”

Tân Tú trong vòng vây yêu quái cười to: “Tiểu ngũ, làm hay lắm!”

Tiểu ngũ bất đắc dĩ, tập trung dọn đường lui cho nàng.

Hai người phối hợp chặt chẽ, ngay cả Tiểu Đông vốn tái mặt đứng sau lưng tiểu ngũ cũng kích động, hắn chạy lên trước mấy bước nhặt một thanh trường kiếm, chém hai lần để tăng dũng khí, hưng phấn tột cùng —— cũng do cảnh Tân Tú càn quét đám yêu quái ra quá tuyệt vời.

Thấy nàng như thế, đám “thiên binh thiên tướng” nọ cũng sinh ý rút lui, vốn chúng chỉ là đám yêu ma quỷ quái ô hợp, rất nhanh thôi, chúng để lại thi thể đầy đất, thảm đạm chạy trốn.

Tân Tú bỏ lớp áo giáp đi nằm bẹp xuống đất. Gấu trúc Doraemon dùng xịn thì xịn thật, thế nhưng quá phí linh lực, không kiên trì được lâu lắm.

Tiểu ngũ định kéo nàng dậy: “Đại tỷ, tỷ ổn không, đứng dậy tìm chỗ nghỉ một lát đi.”

Tân Tú khoát tay, một lát sau nàng chủ động đứng lên, vừa chống nạnh đấm lưng vừa đá đá đám thi thể còn sót lại, nàng vừa đá một phát, đám thi thể dưới sân lập tức biến thành chồn sóc.

“Mình ném những thi thể này ra đường cái đi, để mọi người cùng xem nguyên hình của thiên binh thiên tướng.”

Lúc trước thiên binh thiên tướng giáng từ trên trời xuống người người ở đây đều thấy, lúc chúng chạy trốn dân tình cũng nhìn rõ mồn một, bây giờ Tân Tú ném đám thi thể kia ra giữa đường, lần lượt khiến chúng biến về nguyên hình, đám người lúc nãy không dám tới nhìn len lén đứng sau khung cửa nghía, cũng không nhịn được mà kêu ré lên.



“Cái gì vậy?”

“Là chuột! Trời ạ! Thiên binh thiên tướng sao lại là chuột?”

“Không chỉ thế đâu, ngươi nhìn đi, còn cả rắn nữa!”

Tiếng xì xào bàn tán ầm ĩ vang vọng khắp nơi.

Làm việc xong, Tân Tú lại dẫn tiểu ngũ Tiểu Đông đổi nơi ở. Lúc này họ không tìm chỗ tá túc nữa mà nghỉ hẳn trong những căn nhà hoang, hoặc là dứt khoát ngủ ngoài trời như cũ. Người nơi đây gần như đều là tín đồ của Kim Cương Thiên Vương đồ tát, lại ghét kẻ ngoại lai, người ta thấy họ lập tức sẽ báo tung tích của cả ba tới chỗ miếu Bồ Tát.

Đám thiên binh thiên tướng cũ bị Tân Tú đánh cho tan tác, đợt tiếp theo có lẽ cũng tới nhanh thôi.

Kiểu vượt ải đánh boss này có xu thế giống nhau, ải sau khó hơn ải trước, lần trước Tân Tú thắng hiểm một lần, nàng không chắc lần sau mình còn có thể kiên trì như trước được nên quyết định mai danh ẩn tích hành động.

Nàng và tiểu ngũ cải trang thành nông dân bình thường, cũng che dấu vẻ bề ngoài của bản thân bằng cách đội mũ rộng vành.

Tân Tú: “Chúng ta còn cần một con trâu nữa.”

Nàng nói vậy xong nhìn thấy con trâu bên cạnh bèn bật cười, dắt nó qua và nói: “Thế là đủ rồi, đi thôi.”

Tiểu ngũ: “Đại tỷ… Chúng ta tự tiện bắt trâu nhà người ta, hình như không hay lắm đâu?”

Tân Tú chỉ về phía chuồng trâu: “Ta để tiền ở kia mà, đủ để mua con trâu này rồi, hơn nữa đây vốn là trâu của ta, chẳng biết tại sao lại lưu lạc tới tận đây, ta chỉ tiện tay dắt nó về thôi.”

Nàng nói, cười híp mắt vỗ đầu trâu và bảo: “Ngưu đạo sĩ, đã lâu không gặp, khoảng thời gian vừa qua chúng ta thất lạc nhưng ta vẫn nhớ ngươi lắm đấy, ta thấy ngươi sống khốn khổ quá, sao lại ngoan ngoãn ở đây cày ruộng cho người ta vậy.”

Ngưu đạo sĩ vốn định giả vờ làm trâu bình thường để nàng tha cho mình tức đến nỗi nói tiếng người: “Chẳng phải tại ngươi à! Rốt cuộc ngươi đã làm gì, ta dùng cách nào cũng không thể biến thành người được!”

Nếu không phải thế lão tuyệt đối không làm trâu đến tận lúc này, cứ phải chạy trốn khắp nơi, hơi lơ là lại bị bắt về đi cày.

Tiểu ngũ: “!”

Tiểu ngũ: “Trâu nói chuyện!”

Hắn sửng sốt một lát mới ngộ ra, “A, đại tỷ, tỷ biết con yêu quái này ư?”

Tân Tú mừng rỡ cười to: “Đây không phải yêu quái, là một kẻ xấu lúc trước ta bắt được, hắn biến người ta thành ngựa nên ta biến hắn thành trâu để cưỡi.”

Tiểu ngũ: “Còn có thứ pháp thuật như thế ạ?”

Tân Tú: “Có chứ, là pháp thuật của Hạng Mao, nếu đệ thích ta sẽ dạy đệ.”

Ngưu đạo sĩ chen mồm: “Coi như ta biết sai rồi đi, đã lâu vậy rồi cầu xin ngươi thả ta ra!”

Tân Tú: “Không được đâu, đi với ta chẳng sướng thì thôi? Khuyên ngươi chớ chạy lung tung, không đi với ta ngươi tuyệt đối không biến về hình người được đâu.” Nếu nàng không giở quẻ vặt sao có thể mặc kệ Ngưu đạo sĩ đi lông bông bên ngoài lâu như thế được.

Tân Tú: “Nhưng ta không mất công tìm mà chỉ đi ngang qua cũng gặp được ngươi, tụi mình có duyên thật đấy.”

Ngưu đạo sĩ: “…” Không muốn có duyên với bà nội này chút nào.

Lời tác giả:

Nhân khẩu thất lạc về rồi đây. Sau này có thể là tọa kỵ của lão ngũ đấy.