Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 76: Lật úp



Edit | 4702i.

Tân Tú giải quyết mối nguy rình rập trước mắt một cách hoàn mỹ, còn tỏ ra thảnh thơi như thế, ít nhiều cũng để biểu đạt thành ý mọn với Bạch Vô Tình Bạch tỷ tỷ, thuận tiện thể hiện thực lực của mình.

Nàng đã mời người ta làm đồng đội của mình, dầu sao cũng không thể khiến Bạch tỷ tỷ nghĩ rằng mình không chuẩn bị gì mà hoàn toàn ỷ lại tỷ ấy được, nàng muốn nói cho người vẫn còn phân vân về chuyện hợp tác này rằng: Dù tu vi của bọn ta còn kém, nhưng hợp tác với nhau chúng ta có thể giúp tỷ một tay.

Trong lúc hợp tác sợ nhất gặp đồng đội ngu cản đường, nếu có đồng đội như thế thà đi một mình còn hơn. Tân Tú thấy rõ sự do dự của Bạch Vô Tình, lại tự tỏ ra đã hiểu —— dù mạch suy nghĩ bình thường của nàng thực ra khác với nỗi lo trong lòng “Bạch Vô Tình” một trời một vực.

“Bạch tỷ tỷ, tỷ có thể yên tâm dưỡng thương, chờ vết thương lành, tỷ muốn làm gì ta cũng sẵn sàng phối hợp.” Tân Tú thân thiện như thế càng khiến Thân Đồ Úc thấy không nỡ.

Đồ đệ cố gắng muốn được y công nhận như thế, muốn đi chung với y như thế, y lại tàn nhẫn từ chối hình như không tốt cho lắm? Ngỏ thành ý nghiêm túc muốn kết bạn với người khác, nếu bị từ chối chắc đồ nhi sẽ thấy rất buồn, y đã khiến đồ đệ buồn một lần rồi. Một con gấu trúc ngay thẳng lại bắt đầu rơi vào trầm tư như đã từng xảy ra, đồng thời lại thuyết phục chính mình thành công.

Dù sao bây giờ y thân là nữ tử, dù ở bên cạnh đồ nhi chắc cũng không xuất hiện chuyện như Ô Ngọc lần trước, cùng lắm cứ để nàng gọi mình tỷ tỷ một thời gian. Thực thiết linh thú tu tiên đã lâu nay cũng đào hố chôn mình.

Tân Tú thấy Bạch Vô Tình chậm rãi gật đầu như đã ra quyết định thì sáng mắt, nàng nghĩ thầm: Hoàn hảo! Bạch tỷ tỷ quả nhiên xúc động trước sự thông minh cơ trí của tui, thế là thành công kiếm thêm một đồng đội siêu mạnh, lại tiến thêm một bước trong quá trình tới quốc đô đánh boss cuối.

Dù Chu Sát pháp sư đã chết nhưng Chu Vinh hộ pháp lại tới, tự nhiên Tôn gia phải chiêu đãi cẩn thận, hiếu thảo y một đứa cháu trai. Tân Tú không khách khí với chúng, nàng vẫn tới bảo khố mật thất của chúng lượn vài vòng, mang hết vàng bạc châu báu của chúng đi.

“Đại tỷ, tỷ muốn dùng số tiền này làm gì?” Lão tứ hỏi.

Tân Tú: “Còn chưa nghĩ ra, nhưng ta thà vung ra đường cho vui còn hơn để trong bảo khố của chúng. Tiền Tôn gia bay hết rồi, nhà tiếp theo!”

Nghe nói trước đây nơi này không chỉ có bốn nhà phú hộ, nhưng bốn nhà này vô lương tâm nhất nên càng ngày càng kiếm được nhiều tiền, những nhà có lương tâm đều đã bị chúng cô lập chiếm đoạt. Trong hoàn cảnh như thế, khi đại bộ phận tiền tài và quyền lực hội tụ trong tay kẻ ác vô lương tâm, thế thì kẻ ác vô lương tâm ắt ngày một đông lên.

Tân Tú càn quét sạch sành sanh tiền bạc bốn nhà ấy, lại không che chở mấy nhà này như hộ pháp nhà người ta, nàng lại không cần giữ chúng lại kiếm tiền cho mình – đám yêu quái còn rất biết nhìn xa trông rộng, không tham của trước mắt cơ đấy. Nàng hành xử thẳng thừng như thế chính để nhìn chúng suy tàn ngay tắp lự, rồi bị đám “tiện nô” chúng khinh thị, chèn ép xé xác tơi bời.

Nàng làm lấy lệ như vậy tự nhiên bốn nhà này lập tức nhận ra kho mình mất trộm, vàng bạc đều biến thành đá sỏi, nhưng không ai có chứng cứ, coi như chúng đứng trước mặt Tân Tú cũng chẳng dám chất vấn nàng. Chỉ có một vị lang quân Tôn gia không tài nào chịu nổi mà hỏi một câu, Tân Tú lại nhướng mày hỏi trở về: “Là ta thì đã thế nào?”

Thấy vẻ mặt của Chu Vinh hộ pháp, gò má đỏ phừng phừng vì tức giận của lang quân lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, hắn hốt hoảng cúi đầu.

Đúng vậy, thật thì thế nào? Đối phương muốn chúng chết cũng dễ như dẫm chết một con kiến, dẫu gã có lấy đồ của chúng thì chẳng nhẽ chúng có thể đòi công bằng hay sao? Nếu quả thật có công bằng, vậy những người bị chúng cưỡng chiếm gia sản sao lại không có công bằng, thế gian này chẳng phải luôn vậy hay sao.

Nhóm lang quân nhà phú hộ chỉ biết ăn mặc gấm vóc lụa là, cuối cùng cũng tỉnh táo bò dậy từ đụn thóc đụn gạo, lại rơi vào cơn bối rối không được tiền tài bao bọc, sau đó chúng cũng ra quyết định như lẽ đương nhiên: Không có tiền lại đi cướp từ những kẻ yếu hơn mình!

Để lũ đó vắt óc nghĩ cách kiếm tiền cho chúng, dẫu là bóc lột tới tận xương tủy cũng phải mau mau dành dụm được tiền bạc!

Thấy những kẻ đó đi, lão tứ còn hớn hở mắng đáng đời, mà lão ngũ nhỏ tuổi hơn đã chau mày: “Đại tỷ, có phải tỷ cố tình không? Tỷ lại muốn để chúng đi bức bách dân chúng cùng khổ kia ư?”

Lão tứ ngừng cười, cũng im lặng nhìn ngũ đệ và đại tỷ.

Tân Tú bỗng cười: “Đúng thế, ta lấy sạch tiền của chúng đương nhiên chúng phải mau chóng kiếm lại tiền. Cho nên, giờ ta phải đi giúp thôi.”

Tiểu ngũ bình tĩnh hỏi: “Giúp thế nào? Ta cảm thấy đại tỷ bảo giúp, hẳn không phải đi giết nhóm phú hộ thay họ.”

Tân Tú chỉ cười, nàng xé túi da của Chu Vinh hộ pháp ra: “Đi thôi.”

Họ nhìn quanh một vòng, thấy những nô lệ trên nông trường rộng lớn dưới danh nghĩa bốn nhà phú hộ Triệu Tiền Tôn Lý bị dồn vào đường cùng, cuối cùng họ cũng không chịu nổi nữa, cuối cùng gương mặt đờ đẫn cũng nứt toạc để mặc phẫn nộ tràn đó mà ra.

Thế nhưng bọn họ như bầy cừu mềm yếu, chỉ cần một con sói hung tàn đang đứng bên ngoài, họ cứ mặc cho số phận, không dám chống trả.

Tân Tú cẩn thận quan sát hết thảy, không phẫn nộ như lão tứ, càng không thương xót và bất đắc dĩ như lão ngũ, dường như nàng đang tìm kiếm thứ gì.

Tiểu ngũ nhạy bén đã nhận ra: “Đại tỷ, tỷ đang tìm gì vậy?”

Tân Tú: “Tìm “Sói” trong bầy cừu… Tìm ra rồi.”



Nàng nhảy tới ngọn cây bên cạnh nông trường, chỉ vào một gã đàn ông cầm cuốc dưới ruộng, hắn phẫn nộ đập chết một tên ác nô trông nom nhóm nông nô, chẳng những không hoảng hốt sợ sệt mà càng thêm phẫn nộ càng thêm hưng phấn.

Tân Tú: “Chính là hắn.”

Chết một tên ác nô không phải chuyện lớn, nhưng có kẻ bắt đầu phản kháng lại khác. Nếu không giết tên dẫn đầu ấy trước, về sau sẽ xuất hiện vô số kẻ như thế, vậy từ nay chúng sao có thể thản nhiên bóc lột lũ “tiện nô” thêm nữa.

Đây là nông trường Lý gia, gia nô nhà chúng hung ác tàn bạo, mười mấy kẻ cầm trường đao bước tới khiến những nô lệ cũng ngo ngoe muốn ra tay cũng sợ hãi im bặt, không phải ai trong số họ cũng có nông cụ trong tay, phần lớn người ở đây đều tay không tấc sắt, huống chi nhịn đói lâu ngày không còn sức lực. Nào thể đánh thắng những kẻ kia?

Có người đã lui lại, chỉ có gã đàn ông Tân Tú chỉ không lùi, gã hằn học nhìn đám gia nô đang xúm lại chỗ mình.

Tiểu ngũ hỏi: “Đại tỷ, đệ biết ý của tỷ, nhưng bọn họ… Bọn họ đều tay không tấc sắt, tỷ muốn họ phải làm sao?”

Tân Tú: “Tay không tấc sắt nên ta tới đưa sắt cho họ.”

Tân Tú phất tay, rút đao thương kiếm kích ra khỏi túi bách báo, nhẹ nhàng ném xuống trước mặt những nô lệ kia.

Lão tứ không nghĩ quá nhiều: “Để chính họ đánh chưa chắc đã thắng được, hay là mình lên luôn đi, dù sao chỉ là mấy kẻ bình thường thôi!”

Tân Tú cốc đầu đệ đệ ngốc: “Dĩ nhiên chúng ta có thể giải quyết đám ác nô giúp những người này, nhưng chẳng nhẽ ta có thể sống thay họ ư. Bây giờ vũ khí cắm ngay trước mặt, còn có người đi trước dẫn đầu, nếu như vậy họ vẫn không thể liều một lần vì bản thân, vậy cứu họ cũng chẳng có nghĩa lý gì.”

Có người chỉ cần cứu bằng một bữa cơm no, mà có người, phải cứu họ bằng lửa.*

Vũ khí từ trên trời rơi xuống khiến tất cả mọi người dưới nông trường sửng sốt, gã đàn ông dẫn đầu phản ứng cực nhanh – gã khá thông minh – thét lên: “Đây là ý trời, ông trời muốn ta chống lại chúng!” Nói xong rút thanh đao sắc bén lên phóng tới đám gia nô bắt đầu sợ hãi. Dưới sự dẫn dắt và kích động của gã, một trận chém giết vô tổ chức nổ ra, máu tươi dội xuống đất cằn.

Lão tứ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, mặt hắn trắng bệch, lẩm bẩm: “Họ thế này, rất nhiều người phải chết…”

Tân Tú ngồi trên nhánh cây nhìn, ngẫu nhiên nhúc nhích ngón tay, nàng nói: “Không chết người không đổ máu sao trút được cơn phẫn nộ khổng lồ của họ, trên đời này nào có cải cách không đổ máu.

Đây lại chẳng phải trò trẻ con, mọi người thông cảm cho nhau, nắm tay khóc òa một trận rồi quên sạch hiềm khích lúc trước, sau đó cùng nhau xây dựng quê hương tốt đẹp. Mâu thuẫn giữa hai bên quá sâu sắc, đôi phương đều không muốn nhượng bộ, sẽ luôn có một bên trở thành người thằng.

Lão tứ bỗng nhiên nhận ra nàng đang ra tay thiên vị chiến trường phía dưới: “Đại tỷ, tỷ đang lặng lẽ giúp những người kia ư? Tỷ đang ngăn đám gia nô kia tấn công!”

Tân Tú tùy ý ừ một tiếng: “Tuy nói bắt buộc phải đổ máu, nhưng ở trước mắt ta giúp việc đầu rơi máu chảy ít đi bao nhiêu thì giúp. Mạnh yếu tranh chấp, giúp kẻ yếu là định luận quốc tế.”

Giúp kẻ yếu chiến thắng kẻ mạnh, sau đó chờ kẻ yếu biến thành kẻ mạnh lại xuất hiện nhóm kẻ yếu khác, lại tiếp tục giúp kẻ yếu chiến thắng kẻ mạnh —— nghĩ vậy, cũng giống việc kỵ sĩ giết ác long rồi lại trở thành ác long mới bị con người săn giết.

Bản thân hết thảy sự vật đều tuân theo một vòng tuần hoàn.

Tân Tú: “Kết thúc rồi.”

Nàng đứng dậy, “Đi thôi, ta cùng tới chỗ này.”



Bốn nhà phú hộ không ngờ chỉ trong thời gian ngắn lại bộc phát tiếng oán thán vang trời như vậy, chúng ức hiếp dân thường nhiều năm, đâu phải chưa từng có kẻ phản kháng, nhưng chưa lần nào đáng sợ như lần này. Ngàn vạn nô lệ và vô số bách tính sống không nổi nữa liên kết với nhau đập tan, đốt trụi ngôi nhà hoa lệ của chúng.

Chúng không thể không trốn tới tìm Chu Vinh hộ pháp che chở.

“Hộ pháp cứu chúng ta, đám điêu dân kia lại to gan tới thế, xin hộ pháp ban thưởng thiên binh thiên tướng xuống giết sạch tụi nó!”

Tân Tú tròng lên túi da của Chu Vinh, cười nhìn lũ người mặc lụa là gấm vóc có già có trẻ đang phẫn nộ và thảm hại tột cùng.

Dường như cuối cùng chúng đã nhận ra điều gì, chúng ngừng phàn nàn và mắng mỏ, “Hộ pháp, vì sao hộ pháp không nói gì, chúng ta, chúng ta đã thờ phụng Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát nhiều năm như thế, là tín đồ thành kính nhất của người, về sau chúng ta sẽ xây miếu, xây rất nhiều miếu Bồ Tát và cung hộ pháp, hộ pháp không thể mặc kệ chúng ta được!”

Tân Tú ngồi bắt chéo chân, đáp qua loa: “Nhưng ta không muốn xía vào.”

Người người lộ vẻ tuyệt vọng. Tứ cô nương Tiền gia từng gây ấn tượng với Tân Tú bò ra khỏi đám người, ả lảo đảo bổ nhào tới trước mặt nàng: “Hộ pháp, ta tự nguyện hầu hạ hộ pháp, dù làm nô bộc cho người cũng được.”



Chu Vinh thân là huynh trưởng Chu Sát nên mặt gã cũng chẳng khá khẩm hơn đệ đệ mình là bao, Tứ cô nương này trước kia muốn hầu Chu Sát, giờ lại bảo muốn hầu Chu Vinh, quả là một người không kén chọn.

Tân Tú: “Ta không cần.”

Tứ cô nương nghe vậy khóc òa, hoàn toàn sụp đổ: “Những kẻ kia sẽ giết ta, ta vô tội, ta chưa từng giết người như cha và huynh trưởng, ta cũng chưa từng ức hiếp đám dân đen đó, chúng không thể đối xử với ta như thế được!”

Tân Tú an ủi vỗ vỗ vai ả: “Ngươi cũng chẳng vô tội, làm chi phải tức giận thế.”

Nàng còn nhớ kỹ ngày ấy tới xem huynh đệ tỷ muội bọn họ tổ chức yến tiệc, Tứ cô nương này nhiệt tình phô bày tấm váy phải mất hai năm mới dệt xong của ả, nói muốn nhuộm sợi tơ thành sắc tía phải lên núi hiểm khai thác một loại đá, mà loại đá ấy cực kỳ khó khai thác.

Giọng điệu ả khi ấy khoe khoang kiêu ngạo cỡ nào đây. Ả có biết vì một chiếc váy đó bao nhiêu người phải chết chăng? Chắc là không, nhưng Tân Tú thì biết.

Trước đó nàng từng đi ngang qua vách núi khai thác đá, nghe nói nơi ấy đã bao nhiêu người ngã chết. Có người phụ nhân ôm thi thể thân nhân gào khóc, tiếng khóc vang vọng mãi trong núi.

Vang tới tai Tân Tú.

“Đã hưởng thụ máu thịt của người khác nhiều năm như thế, khi người ta muốn ngươi trả, ngươi cắt máu thịt mình để trả chẳng phải lẽ tất nhiên sao?”

Tân Tú dứt lời vung tay sai bọn tiểu yêu đuổi chúng ra ngoài. Rời khỏi nơi này, kết cục của chúng là gì khỏi cần nghĩ cũng biết.

Có yêu quái ngờ vực không rõ vì sao Chu Vinh hộ pháp lại làm thế, Tân Tú chỉ nói một câu đã khiến chúng tin ngay, nàng nói: “Đệ đệ ta chết ở đây, đương nhiên chúng phải chịu trách nhiệm, chúng còn dính dấp tới Hắc Sơn hộ pháp, ta không thể giữ chúng lại được.”

Hợp tình hợp lý, đám yêu quái phất cờ hò reo: “Hộ pháp uy vũ! Hộ pháp uy vũ!”

Tân Tú: “Thôi, đi thôi, ta muốn mang thi thể đệ đệ rời khỏi nơi buồn đau này.”

Thế là họ quay về thành Hoàng Thạch, Lương thành chủ lúc trước vội vàng tiễn Chu Vinh hộ pháp đi vẫn luôn lo họ bị lộ, tận tới giờ mới yên tâm, lòng lại càng tin tưởng đám Tân Tú.

Tân Tú: “Hoàng Vĩ phu nhân, địa bàn thành Hoàng Thạch của nàng còn chưa đủ rộng, ta tìm cho nàng một miếng đất vô chủ, ở đó có rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, e là cần thành chủ phái người tới quản lý.”

Lương thành chủ hành lễ với nàng: “Đa tạ món quà của tiên nhân.”

Tân Tú: “Còn quà to cho nàng đây.”

Lương thành chủ tò mò: “Ồ, không biết là gì?”

Tân Tú nói thẳng: “Tiền.”

Lương thành chủ: … Quả là quà to.

“Ta đã hiểu, ta sẽ để họ nghỉ ngơi cho lại sức, đa tạ tiên nhân.”

Tân Tú: “Phải rồi, bọn ta phải đi, chỉ có thành Hoàng Thạch nổi bật quá không hay, ta quyết định đi sang bên cạnh tìm đồng đội cho nàng.”

Lương thành chủ cười, lại khuỵu gối: “Vậy ta sẽ chờ tin tốt của tiên nhân.”

Lời tác giả:

Tui cảm giác còn phải viết dài lắmmmmmm ——

Editor:

“Có người chỉ cần cứu bằng một bữa cơm no, mà có người, phải cứu họ bằng lửa.” ban đầu t edit là “Có người cần một bữa cơm no để sống, mà có người, lại cần lửa để sống” – và t không hài lòng cả hai bản edit ;A;

Câu này làm t nghĩ đến việc con người phát minh ra lửa, cũng là phát minh đầu tiên đánh dấu bước tiến hóa của con người. Tầm 8 chương tiếp theo không có tuyến tình cảm đâu, nhưng mà lại là một trong những phần t thích nhất truyện:3