Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 162: C162



Tân Hạo Nhiên lập tức đứng dậy, gã cung kính hành lễ với ông già.

Lão Ngụy cũng không quan tâm đến gã, vẻ mặt lão nghiêm túc, nói: "Con trai thứ hai của nhà họ Khương, đã chết!"

Cái gì!

Tân Chấn nghe thấy tin tức này, ông ta đứng bật dậy.

"Chuyện này sao có thể!"

Cùng lúc đó.

Thành phố Tân, nhà họ Khương.

Khương Thượng Đức tự mình tiếp đãi một vị khách vô cùng quan trọng.

Bàn tay vàng phố Wall, ông thần chứng khoán Hafit!

"Hafit tiên sinh, cực kỳ cảm ơn ngài giúp đỡ, tôi kính ngài chén rượu này."


Khương Thượng Đức nói lời cảm ơn từ đáy lòng. Tứ đại gia tộc liên thủ khiến ông cực kỳ sợ hãi, nhưng ông cụ không thể ngờ được ông thần chứng khoán Hafit ở xa ngàn

dặm, lại đích thân đến nước Hạ giúp đỡ ông!

Hơn nữa tính thời gian, chắc hẳn bây giờ con trai thứ hai của mình đã chém chết thằng súc sinh Lý Trạch Vũ kia.

Mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, cuộc quyết đấu này với nhà họ Lý, thăng lợi nghiêng về phía nhà họ Khương bọn họ.

Hai người cùng cụng ly. Quá ba tuần rượu. Khương Thượng Đức không kìm nén được sự tò mò, ông ngượng ngùng hỏi: "Hafit tiên sinh, tôi mạo muội hỏi ngài một câu, tại sao ngài lại chủ động giúp nhà họ Khương chúng tôi?"

"Bởi vì một đối thủ cũ!"

Hafit cười giải thích.

Chỉ số thông minh của Khương Thượng Đức rất cao, chỉ dựa vào hai chữ "đối thủ" đã giải quyết được sự khó hiểu của mình.

Bàn tay vàng Hafit, thần tài chính Myhill, giữa hai người này luôn giương cung bạt kiếm.

Không ai phục đối phương, ai cũng muốn đánh bại đối phương!

Giống như Chu Du và Gia Cát Lượng quyết chiến trong việc bày mưu lập kế trên chiến trường cổ, mà Hafit và Myhill thì quyết đấu trong giới tài chính.

"Mười mấy năm trước Hafit tiên sinh có thể đánh bại Myhill, tôi tin lần này người chiến thắng cũng sẽ là ngài!"

"Ha ha ha, tôi cũng nghĩ vậy!"

Khương Thượng Đức và Hafit nhìn nhau cười.

"Cha, cha..."

Đúng lúc này, Khương Chính Hoằng đột nhiên vọt vào.

Khương Thượng Đức nhướng mày, ông bất mãn quát to: "Không thấy cha đang dùng bữa tối với Hafit tiên sinh sao?"


"Hafit tiên sinh, thật sự xin lỗi vì làm mất nhã hứng của ngài."

Khương Chính Hoằng xin lỗi, ông ta bất chấp phản ứng của đối phương, đi thẳng đến trước mặt Khương Thượng Đức, ông cúi đầu nói vào tai ông cụ: "Em hai chết rồi

"Con nói cái gì?"

Vẻ mặt Khương Thượng Đức sầm xuống, hai tròng mắt gần như rớt ra ngoài.

€on trai thứ hai chết rồi! Chuyện này sao có thể!

"Từng có đại sư nói, tư chất của em hai con vô địch thiên hạ, võ công của nó còn hơn chưởng môn tam đại thánh địa, sao nó có thể chết được!"

Khương Thượng Đức điên cuồng lắc đầu, ông không muốn tin tưởng.

Khương Chính Hoàng trầm ngâm suy thở dài: "Cha, con cũng không dám tin tưởng, nhưng thủ hạ tận mắt nhìn thấy thăng súc sinh nhà họ Lý kia dùng một chiêu đánh bại em hai!"

Nếu tên thuộc hạ kia không phải tâm phúc của ông ta, ông ta cũng hoài nghi có phải đối phương lừa ông ta không, như vậy ông ta cũng có thể hiểu được phản ứng lúc này của cha mình.

"Sao thăng súc sinh kia có thể mạnh như vậy!"

Khương Thượng Đức không có sức lực ngồi phịch xuống, trong nháy mắt, ông cụ như già đi mười tuổi.




"Cha, thằng súc sinh kia mạnh thì sao? Chỉ cân chúng ta có thể tiêu diệt nhà họ Lý, bắt tay với nhà họ Tân đưa nhà họ Lý xuống khỏi tế đàn, như vậy là có thể báo thù rửa hận!"

Khương Chính Hoằng an ủi nói.

Khương Thượng Đức nghe, ông vực dậy tinh thần, vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Hafit: "Hafit tiên sinh, hy vọng của nhà họ Khương chúng tôi chỉ có thể gửi gắm ngài!"

"Khương tiên sinh yên tâm, mấy năm nay tôi ra sức nghiên cứu đối thủ cũ của tôi, lần quyết đấu này chắc chắn người thắng sẽ là tôi!"

Hafit cực kỳ tin tưởng, gã cam đoan nói.

Lúc này Khương Thượng Đức mới thở phào.

Đúng như Khương Chính Hoằng nói, bây giờ ai thắng ai bại vẫn chưa biết, chỉ cần kéo nhà họ Lý xuống †ề đàn, đến lúc đó bọn họ có thể rửa được nỗi nhục!

Hafit nâng ly rượu vang nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn về phía cha con Khương Thượng Đức đầy đồng cảm.

Cho dù gã đánh bại Myhill, nhưng người thua cũng chỉ có đế quốc thương mại nhà họ Khương!

Dù sao cho gã mười lá gan gã cũng không dám nhúng †ay vào chuyện quân đế.