Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 179: C179



Sau cái chết của cha con họ Khương, mẹ con Khương Như Phong cũng bốc hơi khỏi nhân gian. Nhà họ Khương vốn không ai sánh kịp coi như hoàn toàn bị xoá tên khỏi nước Hạ.

Qua trận quyết đấu giữa các thế gia hàng đầu này, nhà họ Lý đã thành công trong việc chứng minh họ xứng đáng với danh hiệu hào phú số một.

Nhưng, rất nhiều người đều hiểu, sở dĩ nhà họ Lý có thể tiêu diệt nhà họ Khương mà không cần tốn quá nhiều sức, chung quy là vì Lý Trạch Vũ.

Tay công tử từng mang tiếng ăn chơi đàng điếm giờ lại trở thành kẻ danh chấn thiên hạ!

Long Tổ.

“Rầm!”

Người phụ trách tối cao Long Thanh Phong bất thình lình đập bàn, nói chắc như đinh đóng cột: “Bất kể ra sao thì tôi cũng đã nhắm trúng cháu của ông rồi. Chỉ cần hắn bằng lòng gia nhập Long Tổ, Long Thanh Phong tôi sẽ lập tức rút lui, để hắn lên làm Long Vương!”

“Long Vương? Có gì đặc sắc sao!”

Lý Định Quốc ngồi phía đối diện tỏ ra khinh thường.


Phải biết rằng, Lý Trạch Vũ thậm chí thấy chướng mắt khi Long Chủ Tô Cẩn Hoa “bật đèn xanh” cho hắn.

Một tên Long Vương như ông thì là cái đếch gì!

“Lão Lý, coi như các huynh đệ van xin ông được chưa? Long Tổ bọn tôi thật sự rất cần nhân tài như cháu trai ông!”

Thấy thái độ cứng rắn không có tác dụng, Long Thanh Phong lại chuyển sang mềm mỏng.

Trước đây, ông chỉ cho rằng Lý Trạch Vũ là kẻ có võ lực hơn người. Nhưng sau khi biết về quá trình tỷ thí giữa hai nhà Lý - Khương, ông mới biết Lý Trạch Vũ còn có sức ảnh hưởng rất lớn ở nước ngoài.

Có thể thấy điều này qua việc trưởng tộc tứ đại gia tộc tài phiệt và thần tài chính Myhill đều nhất nhất nghe lời hắn.

Logn Tổ thường xuyên ra nước ngoài thi hành nhiệm vụ, nếu có Lý Trạch Vũ gia nhập thì đúng là hổ mọc thêm cánh!

“Lão Long, thật sự không dám giấu ông...

Lý Định Quốc đang định lên tiếng thì cửa văn phòng bị ai đó đẩy mở.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Long Thiên Quân dẫn theo Lý Trạch Vũ cà lơ phất phơ lững thững vào phòng.

“A, lão Lý cũng ở đây ạ?” Lý Trạch Vũ cảm thấy hơi bất ngờ.

Lý Định Quốc hơi sững người, hỏi: “Tên nhãi này sao lại tới đây?”

“Đúng, chẳng lẽ cậu đã đổi ý, bằng lòng gia nhập Long Tổ bọn tôi ưt”

Long Thanh Phong có chút kích động, chỉ vào Long Thiên Quân, trịnh trọng cam kết: “Tôi vừa nói với ông nội cậu xong, chỉ cần cậu chấp nhận gia nhập Long Tổ, vị trí của nó sẽ là của cậu!”


“AI” Long Thiên Quân há miệng, mí mắt bỗng giật đùng đùng. Phải biết răng hắn ta đã phải nỗ lực đến mức cửu tử nhất sinh mới giành được danh hiệu Long Vương đầy vinh dự này, thế mà nói lột là lột luôn sao? “Võ về tên nhãi này trước đã.” Long Thanh Phong cảm nhận được cảm xúc rối bời của đồ đệ, vội cúi xuống dỗ dành: “Đợi vài năm nữa vi sư chết rồi, vị trí của vi sư sẽ là của con!”

Lúc này, đôi lông mày nhíu chặt của Long Thiên Quân mới hơi thả lỏng.

Ua? Hơi sai sai!

Sư phụ còn rất cường tráng, chẳng phải mấy chục năm nữa ông ấy mới chết à?

Long Thiên Quân hoàn toàn điếng người.

“Lão già, trước mắt đừng lôi kéo tôi nữa!”

Lý Trạch Vũ giơ nắm đấm, cảnh cáo: “Tôi đã nói biết bao lần là tôi không chịu được sự trói buộc. Nếu sau này ông còn dám nhắc đến việc này thì tôi đấm ông một phát chết tươi đấy, ông tin không?”

“Bình tĩnh chút nào!”

Long Thanh Phong sợ điếng hồn.

Lần trước ông ta lơ là, bị Lý Trạch Vũ đánh cho một quyền, bây giờ vết thương còn chưa bình phục.

Nếu như bị đám thêm phát nữa, khả năng rất cao là sẽ phải đi tán gẫu với Diêm Vương!


“Tên nhãi ranh, không được vô lễ với trưởng bối.”

Lý Định Quốc ra vẻ nghiêm nghị, mắng to một câu.

Lúc này, Long Thanh Phong mới sực nhớ ra Lý Định Quốc đang có mặt ở đây, bản thân ông ta không việc gì phải sợ, vì vậy mới cả gan nói: “Tên nhãi nhà cậu, không biết kính già yêu trẻ hả? Uy hiếp một lão già tám mươi tuổi như tôi, cậu không biết võ đức là gì ư?”

Hừi

“Lão Lý bao che ông được một chốc một lát nhưng không bảo vệ ông được cả đời!"

Lý Trạch Vũ nheo mắt cười nhắc nhở.

Nụ cười của hắn lọt vào mắt Long Thanh Phong, ông ta lập tức rùng mình, lòng thầm kêu một tiếng “Thằng này giỏi”!

Trên đời này, có lẽ Lý Trạch Vũ là kẻ duy nhất dám quang minh chính đại tới Long Tổ và uy hiếp ông tal

“Thôi được rồi, chúng ta bàn chính sự nào.”