Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 215: C215



Lời nói khiến bốn phía kinh ngạc.

Lúc Lý Trạch Vũ vừa nói ra, một đám thành viên nhà họ. Tần đều hai mặt nhìn nhau.

Cho dù là Tần Chấn cũng có hơi khó tin nổi.

"Khai chiến?" Tân Bách Phong cười lạnh: "Nhà họ Lý các người khinh người quá đáng, thật sự cho rằng nhà họ Tần tôi sợ các người hay sao?”

Đường làm quan của con trai cũng xong rồi, ông ta thật sự không kiêng dè gì, ước gì nhà họ Tân có thể không để ý tới nhà họ Lý mới tốt.

Nhưng mà suy nghĩ của Tân Bách Long hoàn toàn ngược lại, ông ta mở miệng khuyên nhủ: "Lý Trạch Vũ, có phải cậu có hiểu lầm gì với nhà họ Tân chúng tôi không?”

Hiểu lầm?

Lý Trạch Vũ cười lạnh một tiếng.

Ba năm trước đây nếu như không phải nhà họ Tân giật

dây bác cả và anh họ của anh, bản thân sao lại trở thành nam chính trong vụ án phong lưu.

"Hiểu lầm hay không cũng không quan trọng, quan trọng là... lời tôi đã nói ra."


Lý Trạch Vũ ngang ngược nói.

"Cứ việc phóng ngựa tới, nhà họ Tân chúng tôi theo tới cùng."

Tân Bách Phong vẫn đang kêu gào. "Anh cả."

Tân Bách Long không khỏi quát lớn một tiếng: "Nếu chúng ta khai chiến với nhà họ Lý, kết quả sau cùng chỉ có thể hai bên cùng bị thương, anh không thể không quan tâm cả nhà bởi vì chuyện của Hạo Nhiên."

"Em hai, lời này của em có ý gì?" Tân Bách Phong vốn đang tức giận, bây giờ thấy em trai bình thường cung kính mình có thừa lại rắn dạy mình, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Tân Bách Long còn muốn nói gì... "Rầm!"

"Đủ rồi!" Tân Chấn vỗ mạnh bàn, bất mãn nói: "Tất cả đều đi ra ngoài cho tôi."

Lần này Tân Bách Phong và Tần Bách Long đều không dám nói gì nữa, lần lượt rời khỏi nhà chính cùng tộc nhân của mình.

Mặc dù Tần Chấn không mời Lý Trạch Vũ ngồi xuống, nhưng ông ta không mời không có nghĩa Lý Đại đương gia sẽ đứng đực ra đấy.

Hắn tìm ghế dựa ngồi xuống, bắt chéo hai chân, thuận tiện còn ngậm điếu thuốc.


Mọi thứ đều được Tân Chấn nhìn thấy, mặc dù sắc mặt khó coi nhưng vẫn không tức giận.

"Khai chiến với nhà họ Tần chúng ta, đây là ý của Lý Định Quốc?"

"Không, là ý của tôi." Lý Trạch Vũ nói thẳng.

"Ý của cậu?" Bỗng nhiên Tần Chấn cười lạnh rồi chất vấn: "Cậu có thể thay mặt toàn bộ nhà họ Lý?"

Nghe lời này, Lý Trạch Vũ dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn chăm chằm Tân Chấn: "Đời thứ tư của nhà họ Lý chỉ có một dòng độc đinh là tôi, ông cảm thấy tôi còn không thể thay mặt?"

Tân Chấn bị lời này làm á khẩu không trả lời. "Có điều tôi cũng có thể nói cho ông biết tuyên chiến với nhà họ Tân ông ngoài ông nội tôi thì còn có ông cố tôi cũng ủng hộ."

Lý Trạch Vũ cười ha ha nói.

Lông mày Tần Chấn nhíu thành một chữ "xuyên", vẻ mặt khó tin nói: "Cả nhà các cậu có phải điên rồi không? Kết quả khai chiến của chúng ta sẽ chỉ hai bên đều bị thương, vô cớ làm lợi cho mấy gia tộc khác thôi."

"Chúng tôi đương nhiên hiểu rõ điểm ấy."

"Các người biết còn muốn làm như vậy?" Tân Chấn càng thêm không hiểu.

"Rốt cuộc là ai điên?" Lý Trạch Vũ vốn định trực tiếp chấn vấn đối phương có phải điện chủ điện Kỳ Lân không, nhưng sau đó lại lo lắng sẽ không thừa nhận rồi từ đó đánh rắn động cỏ, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Ánh mắt Tân Chấn nhìn chăm chăm hắn nói: "Tôi khuyên các người tốt nhất bình tĩnh một chút, nếu có hiểu lầm gì đó có thể thương lượng lại."

Một màn này thực sự có hơi buồn cười.

Tiền đồ cháu của ông ta hoàn toàn bị hủy bởi vì Lý Trạch Vũ, theo lý thuyết nên là nhà họ Lý tới nhận lỗi với nhà họ Tân bọn họ mới đúng.