Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 228: C228



Vẻ mặt Ngọc Phượng Hoàng hồng hào lên tiếng, có thể nhìn ra tâm trạng bà ấy đang vô cùng tốt.

Tối hôm qua Lý Trạch Vũ vốn chưa ăn gì, thế nên cũng không khách sáo nữa, ngồi xuống ăn ngấu nghiến.

"Cung chủ, thiếu hiệp Trương Bách Khâm tới." Một nữ đệ tử tiến vào thông báo.

Nghe thấy tên này, chân mày Bạch Tố Y khẽ nhíu lại.

Ngọc Phượng Hoàng đặt đũa xuống, nhàn nhạt lên tiếng: "Đưa cậu ta đến Phượng Đường chờ, lát nữa bổn tọa sẽ đến gặp cậu ta saul"

"Vâng!" Nữ đệ tử cung kính nhận lệnh.

Lý Trạch Vũ nuốt miếng cháo nhỏ, thuận miệng hỏi: "Sư tỷ, Trương Bách Khâm này có lai lịch thế nào?"

"Con của chưởng giáo Đạo Môn Huyền Nhất, là một người có tính tình không tệ, hơn nữa thiên phú võ đạo cũng cực cao, cùng với Cung Nghề Thường, con gái của đảo chủ đảo Thiên Đường, cả hai người đều là niềm tự hào trong giới võ lâm."

Ngọc Phượng Hoàng tự mình giới thiệu.


"Hóa ra là con nhà giàu trong giới võ lâm!"

Trong lúc nói chuyện, Lý Trạch Vũ lặng lẽ liếc mắt nhìn Bạch Tố Y, nhìn thấy cô đang cúi đầu nghịch ngón tay, tâm

trạng vô cùng nặng nề.

Mấy chuyện thế này, người sáng suốt cũng có thể đoán được là chuyện gì.

Một lát sau.

Dưới sự vây quanh của một đám đệ tử, Lý Trạch Vũ và Ngọc Phượng Hoàng đi tới Phượng Đường.

"Trương Bách Khâm bái kiến cung chủ Ngọc."

Một tên đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, tác phong nhanh nhẹn đứng dậy hành lễ, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc nhìn Bạch Tố Y đang đi theo sau lưng Lý Trạch Vũ.

"Thiếu hiệp Trương không cần đa lễ."

Ngọc Phượng Hoàng gật đầu tỏ ý, ngay sau đó ngồi xuống vị trí chủ trì, vây tay với Lý Trạch Vũ, nói: "Sư đệ, tới ngồi bên cạnh tôi này!"

Ánh mắt của Trương Bách vốn đang chú ý Bạch Tố Y, sau khi nghe Ngọc Phượng Hoàng gọi sư đệ, lúc này mới phát hiện bên trong Tiêu Dao cung còn một người đàn ông khác!

Phải biết rằng, Tiêu Dao cũng chỉ có nữ đệ tử, nam đệ tử này từ đâu tới?

Còn cả chuyện! Ngọc Phượng Hoàng lại còn kêu hắn là sư đệ!

Trương Bách Khâm đánh giá Lý Trạch Vũ, trong lòng cảm thấy tò mò, mơ hồ còn có ý thù địch.

Bởi vì anh ta tự nhận vẻ ngoài của mình có thể được xem là mỹ nam đương thời, thế nhưng khi đứng trước mặt Lý Trạch Vũ lại có cảm giác xấu hổ.


"Thiếu hiệp Trương, hôm nay cậu tới Tiêu Dao cũng của tôi là có chuyện gì?”

Ngọc Phượng Hoàng nhẹ nhàng lên tiếng, không giận mà tự uy.

Trương Bách Khâm lấy ra một tấm thiệp mời từ trong tay áo, dâng lên bằng hai tay, nghiêm mặt nói: "Cung chủ Ngọc, đại hội võ đạo mười một năm mới có một lần sắp mở ra, tôi đại diện Đạo Môn tới đưa thiệp, đồng thời cũng cố ý đến gặp thánh nữ Tố Y!"

Bạch Tố Y đang đeo khăn che mặt nên người khác không thấy được vẻ mặt của cô, thế nhưng từ ánh mắt có thể nhìn ra

cô chẳng có thiện cảm gì với Trương Bách Khâm.

"Thiệp mời đã đưa tới rồi, nếu thiếu hiệp Trương không còn chuyện gì khác có thể đi về."

Lý Trạch Vũ đột nhiên mở miệng.

Sao cơ?

Tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường đều ngẩn ra.

Vẻ mặt Trương Bách Khâm lại càng ngơ ngác.

Theo lý thuyết, anh ta ngàn dặm xa xôi tới đây gửi thiệp mời, nói thế nào thì Tiêu Dao cung cũng phải giữ anh ta lại ăn một bữa cơm chứ.


Vừa mới đến đã đuổi khách rồi?

Lý Trạch Vũ đứng dậy tiến lên lấy thiệp mời, sau đó lại làm động tác "mời" với Trương Bách Khâm.

"Ha!"

Khóe miệng Trương Bách Khâm co rút mấy cái.

"Anh đói à?"

"Ôi..."

Lý Trạch Vũ thở dài một tiếng, nhìn một nữ đệ tử, lên tiếng dặn dò: "Vào bếp lấy cho thiếu hiệp Trương mấy cái bánh cao, để anh ấy có thể ăn trên đường!"

Nói xong, lại nhìn về phía Trương Bách Khâm.

"Gần đây tiền chi tiêu của Tiêu Dao cung hơi eo hẹp, không có tiền dư để chiêu đãi khách, mấy cái bánh bao xem như tôi tài trợ riêng, thiếu hiệp Trương không cần cảm ơn..."