Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 235: C235



"Ông đây mang em về nhà." Sáu chữ ngắn ngủi, nước mắt Diệp Khinh Nhu tuôn rơi.

Mà giờ phút này, sĩ binh của nước Thần Tam tụ tập tới ngày càng nhiều.

"Bắt bọn họ lại cho tôi." Một tên tướng lĩnh nghiêm nghị quát.

"Dừng tay." Ngay lúc Lý Trạch Vũ chuẩn bị đại khai sát giới, bỗng nhiên một giọng nói mạnh mẽ âm vang truyền tới.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Thư Tình Gửi Vệ Lai
3. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
4. Hành Trình Vất Vả Theo Đuổi Ông Xã
=====================================

Đám người nghe thấy tiếng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông làn da ngăm đen, lưng hùm vai gấu chạy như bay đến.

"Là chiến thần Ma La"

"Chúng ta vậy mà có thể kề vai chiến đấu cùng chiến thần Ma La"

Từng binh sĩ nước Thần Tam phấn khích. Ma Lai


Chiến thần hàng đầu của nước Thần Tam đã từng lấy sức mạnh một người đánh hòa với Tứ Đại Thiên Vương của nước Y, chống đỡ không cho Đại Hạ sụp đổ chính là đại anh hùng người người nước Thần Tam kính ngưỡng.

"Chiến thần Ma La ngài đến rất đúng lúc, tên này không phải hạng người hời hợt, vừa nãy đã chém giết hơn năm mươi Chiến Sĩ của chúng ta."

"Đúng vậy, xin chiến thần Ma La ra tay xử lý kẻ này."

"Xin chiến thần Ma La ra tay." Mấy tướng lĩnh lần lượt mở miệng.

Bọn họ nhìn thấy rõ thực lực lớn mạnh của Lý Trạch Vũ, nếu không thể diệt trừ đối phương trước thì chắc chắn sẽ tăng thêm thương vong rất lớn cho bọn họ.

"m miệng, các người đang dạy tôi làm việc?" Ma La quát chói tai một tiếng, vẻ mặt hơi bất mãn.

Mấy tướng lĩnh lập tức không dám nói tiếp.

Ma La không để ý tới bọn họ nữa mà một mình tiến lên mấy bước tới trước mặt Lý Trạch Vũ.

"Lần này hay rồi, có chiến thần Ma La ra tay thì tên kia chết chắc."

"Tên kia quả thực rất mạnh, làm thịt mấy người chúng ta mà bản thân hắn không hề bị thương."

"Mạnh thì sao? Một quyền của chiến thần Ma La chúng ta có thể khiến hắn chết đến mức không thể chết thêm."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy. Mẹ nó, chiến thần Ma La sao Vậy, sao quỳ xuống trước mặt tên kia?"


Mọi người trừng mắt nhìn, chỉ thấy người đàn ông giống như thần ở nước Thần Tam kia "phịch" một tiếng quỳ xuống.

Tất cả binh sĩ nước Thần Tam đều dụi mắt, cho dù tận mắt nhìn thấy cũng không dám tiếp nhận sự thật này.

"Mọi người đừng hoảng hốt, có lẽ đây là chiêu thức chiến thân Ma La mới sáng tạo ra."

"Đúng, chiến thần Ma La...

"Đậu xanh rau muống con mẹ nó, chiến thần Ma La vậy mà dập đầu với tên kia"

Giống như có một cái tát vô hình nặng nề tát vào mặt mỗi người lính nước Thần Tam, khiến cho đầu óc ăn dưa của bọn họ vang ong ong.

Ma La ngẩng đầu lên, kích động không thôi: "Đại đương gia, thật sự không ngờ lại gặp ngài ở đây."

"Mới hơn một năm không gặp thôi, thằng nhóc cậu hình như còn lăn lộn rất tốt mà."

Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười một tiếng, vui vẻ tiếp nhận đối phương quỳ lạy thần phục.

"Đại đương gia ngài đừng giễu cợt tôi, lúc trước nếu không phải ngài rửa sạch nỗi oan cho tôi, sao tôi có thể có ngày hôm nay? Ân tình của đại đương gia Ma La trọn kiếp khắc ghi trong lòng." Vẻ mặt Ma La chân thành nói.

Chiến thần hàng đầu nước Thần Tam này giống như học sinh và giáo viên trước mặt Lý Trạch Vũ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Xem như thằng nhóc cậu còn tí lương tâm." Lý Trạch Vũ hài lòng gật đầu nói: "Bây giờ tôi phải rời khỏi đây, cậu biết nên làm như thế nào chứ?"

"Đại đương gia yên tâm, ngài cứ việc rời đi là được."

Trong lúc nói chuyện Ma La đã đứng dậy, quay người nhìn về phía sau: "Lập tức tránh ra cho tôi."

Đám người cũng nhìn ra được, Ma La đây là đang tính để Lý Trạch Vũ rời đi.