Ba bóng người liên tiếp xuất hiện trên bục cao giống như quỷ mị.
Chính là ba người hòa thượng Nhất Trinh, đạo nhân Vô Trần và Ngọc Linh Lung.
"Là ba vị đại gia."
"Gặp qua ba vị đại gia..."
Hơn một ngàn người cùng hò hét, vô cùng cung kính.
Đại nhân Vô Trần không quan tâm lắm, ánh mắt sắc bén bản thẳng lên người Aidara, người kia lập tức có cảm giác không rén mà run.
"Ba vị đại gia, sao các ngài lại tới đây?"
Aidara cả gan hỏi.
Hòa thượng Nhất Trinh xoa đầu trọc của mình, hung tợn hỏi: "Nghe nói đồ nhi ngoan của chúng ta có tin truyền về?"
"Có... Có ạ"
Aidara nơm nớp lo sợ đáp lại, lúc này kể lại chỉ tiết lời dặn dò của Lý Trạch Vũ một lần nữa.
Sau khi nghe xong, ba người hòa thượng Nhất Trinh cùng nhíu mày.
Lý Trạch Vũ rời khỏi tử ngục chưa tới một tháng, vậy mà còn muốn điều binh khiển tướng ở đây, tám chín phần mười là
gặp chuyện khó giải quyết.
"Mau liên lạc với đồ nhi bần đạo." Đạo nhân Vô Trần chém đỉnh chặt sắt dặn dò.
Aidara không dám chống lại, lập tức sai người lấy điện thoại ra bấm dãy số đã nhớ kỹ.
"Alô." Giọng nói Lý Trạch Vũ truyền đến.
Đạo nhân Vô Trần muốn đoạt điện thoại lại bị hòa thượng Nhất Trinh nhanh hơn một bước.
Lão hòa thượng cầm điện thoại lên hỏi: 'Ranh con, có phải con gặp phiền phức không?"
"Ách.."
"Sư phụ Nhất Trinh? Sao ngài cũng ở đây... Một chút chuyện nhỏ thôi."
Lý Trạch Vũ cười ngượng ngùng nói.
"Một chút chuyện nhỏ con cần điều binh khiển tướng à? Còn không mau thành thật khai báo."
Hòa thượng Nhất Trinh nghiêm nghị nói.
"Được." Lý Trạch Vũ không lay chuyển được nên đã nói ra việc mình chuẩn bị dẫn người đi làm gỏi nước Thần Tam.
"Hay hay hay." Hòa thượng Nhất Trinh khen ngợi: "Vì nước vì dân, đàn ông tốt nên như vậy, vi sư ủng hộ con."
Đạo nhân Vô Trần bên cạnh cưỡng ép đoạt lấy điện thoại, hùa theo nói: "Nước nhà còn hay mất, mọi người dân đều có trách nhiệm, chuyện này đồ nhi ngoan con làm tốt lắm, cần bao nhiêu người con cứ việc nói. Cùng lắm thì gọi tất cả mọi người tới cũng không sao."
Aidara một bên nghe nói như thế thì trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Tử ngục do nhiều quốc gia cùng nhau xây dựng, anh ta có thể lặng lẽ thả vài phạm nhân ra ngoài, nhưng nếu toàn bộ ngục giam đều trống rỗng, vậy cái đầu trên cổ anh ta sẽ khó giữ được.
Cũng may Lý Trạch Vũ không có suy nghĩ như thế mà rất bình tĩnh nói: "Chỉ là một nước Thần Tam không cần dùng đến nhiều người như vậy, để Aidara làm theo sự dặn dò của con là được."
"Được!" Đạo nhân Vô Trần cũng không chơi liều nói: "Ta lập tức bảo cậu ta làm theo, nếu cậu ta không làm theo thì cứ để cậu ta nếm thử Thiên Niên Sát của vi sư."
"Đại gia Vô Trần yên tâm, tôi đã đi làm theo theo lời của Đại đương gia rồi."
Aidara sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Ba chữ Thiên Niên Sát này ngẫm lại cũng khiến người ta sợ hãi, huống chỉ còn là Thiên Niên Sát của đạo nhân Vô Trần.
Dáng vẻ đạo nhân Vô Trần xem như cậu thức thời, đang muốn cúp điện thoại.
"Đợi đã" Lý Trạch Vũ đột nhiên ngăn cản.
Đạo nhân Vô Trần nghi ngờ hỏi: "Thay đổi ý kiến? Muốn gọi thêm người qua hả?”
"Không phải." Lý Trạch Vũ chuyển đề tài: "Con muốn hỏi ba vị sư phụ một chút, các ngài từng nghe nói tới Vu giáo chưa?"
"Vu giáo?" Đạo nhân Vô Trần nhíu mày, hỏi ngược lại: "Sao con lại hỏi cái này?"
Lúc này Lý Trạch Vũ cũng không giấu giếm, ni ¡ chuyện Vu giáo tro tàn lại cháy, đồng thời cũng không giấu giếm chuyện cái chết của cha mẹ ruột mình có thể liên quan tới Vu giáo.
"Thì ra là thế" Đạo nhân Vô Trần vừa nói xong thì điện thoại lại bị hòa thượng Nhất Trinh giành mất.
"Đồ nhi ngoan, con đừng lo lắng, Đại hộ pháp chó má gì kia tên Nam Cung Thạc, ba mươi năm trước bị vi sư đánh cho hô cứu mạng đó, lấy thân thủ con có thể hành hạ lại gã ta...