Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 265: Nửa tiếng?



"Lý Trạch Vũ xoay chuyển tình thế, bảo vệ được Tây Cương, hơn nữa còn đánh cho đội quân nước Thần Tam chạy trối chết...

Khi Diệp Khinh Nhu nói chuyện, cô ấy không giấu được sự sùng bái trên mặt.

Diệp Chính Bình nghe được tin này thì thở phào. Trong lòng lại cảm ơn Thái Thượng Lão Quân! Cùng lúc đó, nhà họ Lý.

Lý Viễn Sơn thức dậy, sau khi rửa mặt xong thì ông ấy đi ra ruộng chăm sóc rau của mình.

Nhìn qua ông ấy vẫn giống như thường ngày, dường như không hề sợ hãi bởi quyết định táo bạo của mình ngày hôm qua.

"Lão Lý, điện thoại của Lý soái!" Cảnh vệ viên chạy đến đây, anh ta đưa điện thoại qua. Lý Viễn Sơn nhận lấy đưa lên tai: "Chuyện gì?"

"Cha, Trạch Vũ khiến nhà họ Lý chúng ta nở mặt, ha ha ha..."

Giọng nói hưng phấn của Lý Định Quốc suýt nữa chọc thủng màng tai của Lý Viễn Sơn.

Quân khu Tây Cương. Tân Chấn cũng thức trắng đêm, trên mặt có vẻ suy sút. Dẫn, nổ, đuổi!

Lý Trạch Vũ dẫn dắt một vạn người, chỉ dựa vào bộ ba chiến thuật này đã thành công xoay chuyển tình thết

Nói cách khác, kế hoạch ông ta tỉ mỉ xây dựng nhằm vào. nhà họ Lý đã hoàn toàn bị phá hủy!

"Trần Huyền!" Tân Chấn bỗng gọi. "Vèol"

Một lão già có dáng người gầy yếu xuất hiện như quỷ, gã quỳ xuống trước mặt Tân Chấn: "Điện chủ, có gì phân phó?”

Tân Chấn cúi đầu trầm ngâm nói: "Đi xử lý thằng nhóc kial"

"Vâng!" Trần Huyền ngầm hiểu, gã đứng dậy yên lặng rời đi.

Vẻ mặt Tân Chấn trở nên vô cùng u ám.



Lý Trạch Vũ có thể giết Khương Mộ Bạch đủ để chứng minh hắn có thực lực rất mạnh, nhưng thực lực của Trần Huyền đã đạt đói cảnh giới Võ Thánh, ông ta tin chắc Lý Trạch Vũ sẽ chết dưới tay gãt

Thế nhưng trong lòng Tân Chấn cũng rõ ràng, nếu Lý Trạch Vũ chết ở Tây Cương, người nhà họ Lý sẽ không chút do. dự đưa ông ta vào danh sách hung thủ, mà nhà họ Tân và nhà họ Lý cũng rơi vào cục diện đấu đá không ngừng.

Nhưng trước mắt ông ta không muốn nghĩ nhiều như vậy.

Lý Trạch Vũ thật sự quá yêu nghiệt, nếu không loại bỏ hắn, tương lai nhất định sẽ trở thành họa lớn!

Vậy nên cho dù phải đấu đá với nhà họ Lý, ông ta cũng nhất định phải khiến Lý Trạch Vũ mãi mãi ở lại Tây Cương!

Trên chiến trường vẫn đang tiếp tục chém giết.

Sứ giả đàm phán nước Thần Tam phái tới xuất hiện trước mặt Lý Trạch Vũ.

"Đại đương gia, tôi..."

Vẻ mặt Ma La hổ thẹn, dường như không biết nên mở miệng thế nào.

"Không cần nhiều lời, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu. Lý Trạch Vũ xua tay nói: "Lúc này lập trường của chúng ta khác nhau, cậu vì đất nước của mình, tôi cũng vì đất nước của mình, chúng ta không hề sail"

Ma La khế gật đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt, hắn ta nói: "Cảm ơn đại đương gia đã hiểu."

"Chúng ta mãi mãi là bạn, mãi mãi đều là vậy!"

Lý Trạch Vũ nghiêm mặt nói: "Cậu chỉ cần nhớ kỹ điều này!"

"Ma La không dám quên!"

Ma La cam đoan tự đáy lòng.



Lý Trạch Vũ võ vai hắn ta, hắn nói: "Trở về nói với Sát Sát, muốn đàm phán thì tự gã đến đây."

"Được!"

Ma La trở về.

Một lúc lâu sau, Oni và Melos đồng thời tiến lên. "Đại đương gia, đạn dược của chúng ta sắp hết rồi!" Oni nghiêm trọng nói.

Lý Trạch Vũ nhíu mày: "Có thể duy trì đến bao lâu?" "Nhiều nhất là nửa tiếng!"

Oni đáp chắc nịch.

Nửa tiếng?

Nếu để người nước Thần Tam biết được điều này, vậy chắc chắn đối phương sẽ không đến cầu hòa.

Ánh mắt Lý Trạch Vũ trở nên thâm thúy, hắn trầm giọng ra

lệnh: "Cố gắng tiết kiệm đạn dược, tôi đích thân đến đại bản doanh nước Thần Tam một chuyến!"

"Đại đương gia không thể!" "Ngộ nhỡ những người đó gây bất lợi với ngài..." Oni và Melos lần lượt khuyên bảo.

Lý Trạch Vũ lắc đầu, hắn tự tin nói: "Không cần lo lắng, những người đó không làm gì được tôi, bởi vì bọn họ sợ chết hơn tôi!"

Mười phút sau.

Một chiếc xe việt dã dừng trước đại bản doanh của nước Thần Tam.

Lý Trạch Vũ vừa mới xuống xe đã bị mấy chục binh sĩ chĩa súng vào.

"Tôi là Lý Trạch Vũ, chủ soái của đội quân bảo vệ Tây Cương nước Hạ, bảo Chachai lăn ra đây chào đón tôi..."