Không thấy thiếu chủ ra lệnh, Cự Vân Tử cũng lui xuống.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm tạm thời được áp chế. “Sư thái Diệt Tình, chúng ta quay lại chuyện chính đi.” Chưởng môn phái Không Động Hồ Nhất Phong cất giọng nói: “Chúng tôi biết phái Nga Mi là danh môn chính phái được truyền thừa qua bao năm qua. Sư thái Diệt Tình, rất có thể là bà nhất thời bị che mắt nên mới vô tình thu nạp nhầm dư: nghiệt Vu giáo!” “Đúng đúng đúng!”
“Sư thái Diệt Tình không phải hạng người như vậy!”
“Chúng tôi cũng tin tưởng phái Nga Mi...”
Thấy nhiều người cũng tin vào quan điểm của mình, Hồ Nhất Phong đắc chí trong lòng, hăng hái nói: “Chỉ cần sư thái Diệt Tình chủ động thừa nhận chuyện này, giao nộp dư nghiệt Vu giáo, khiến cô ta khai ra đám yêu nghiệt tàn dư của Vu giáo thì tất cả chúng tôi đều sẽ không làm khó dễ phái Nga Mi nữa!”
“Hồ chưởng môn nói có lý.”
“Chúng tôi đồng ý với ý kiến của Hồ chưởng môn!” “Hồ chưởng môn anh minh...”
Nhất thời, càng có thêm nhiều người ủng hộ hơn.
Hồ Nhất Phong càng đắc ý hơn, không khỏi tự nghĩ liệu mình có tiềm năng lên làm võ lâm minh chủ hay không.
“Hồ chưởng môn, ở đây có phần cho ông lên tiếng hả?”
Nhìn thấy kẻ khác tranh giành uy thế với mình, Trương Bách Khâm cảm thấy hết sức bất mãn.
Hồ Nhất Phong đang dương dương tự đắc lập tức xụ mặt. Nhưng, vì e sợ thế lực của đạo môn, ông ta chỉ có thể miễn cưỡng làm ra vẻ tươi cười, nói: “Trương thiếu chủ nói
đúng, cậu là người chủ trì đại cục mài!”
Trương Bách Khâm bấy giờ mới thu lại ánh mắt bất mãn, hừ lạnh: “Diệt Tình lão ni, nếu bà...”
“Tê Tiên Nhi ở đây!”
Đột nhiên, một giọng nữ đầy khí phách vang lên.
Mọi người nhìn theo tiếng nói, phát hiện một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đi xuyên qua cổng lớn của phái Ng Mi, sau đó chen khỏi đám đông để tiến lên phía trước.
“Sư muội, sư tỷ không cho muội ra ngoài!”
“Sư muội mau trở lại đi, có bọn ta đây rồi, những kẻ này đừng mơ hãm hại được muội!”
Rất đông đệ tử phái Nga Mi lập tức bao vây Tê Tiên Nhi, bảo vệ cô thật kĩ càng.
“Vị cô nương này là Tê Tiên Nhi?”
Thấy đối phương là một đại mỹ nhân yểu điệu, dáng vẻ vênh váo ngênh nghang của Trương Bách Khâm lập tức biến mất, thay vào đó là bộ dạng nho nhã lễ độ.
Tê Tiên Nhi không thèm liếc nhìn anh ta cái nào, cô ôm quyền hành lễ với sư thái Diệt Tình: “Sư phụ, con đã làm liên luy tới mọi người rồi. Chuyện của một mình con, hãy để con tự gánh. Xin sư phụ đừng can thiệp vào nữa!”
“Con nói nhảm gì vậy!”
Sư thái Diệt Tình nhíu mày, nói: “Chỉ cần con còn làm đồ đệ của ta ngày nào thì sư phụ sẽ không bỏ mặc con ngày đó!”
“Sự phụ!"
“Đủ rồi"
Tê Tiên Nhi vẫn còn muốn nói nhưng lại bị sư thái Diệt Tình kiên quyết gạt đi: “Trăm ngàn năm qua, Nga Mi ta đã trải qua ít giông bão gian nan hay sao? Chẳng phải ta vẫn có thể đứng sừng sững không hề bị quật ngã hay sao!”
Dứt lời, bà nhìn đám khách không mời mà dến trước mặt, cất cao giọng nói: “Bần ni nhắc lại lần nữa, Tê Tiên Nhi là đệ tử Nga Mi ta, không phải dư nghiệt Vu giáo gì cả. Nếu các. người còn tiếp tục bịa chuyện sinh sự thì đừng trách kiếm của bần ni vô tình!”
“Xoẹt xoẹt xoẹt..."”
Sau lời tuyên bố của bà, hơn ba trăm đệ tử phái Nga Mi đồng loạt rút kiếm.
Cảnh tượng này lập tức khiến tất cả người đang có mặt đều trở nên cảnh giác.
“A Di Đà Phật!”
Hoà thượng Giác Trí chắp tay trước ngực, nói: “Kính xin sư thái đừng nên chấp mê bất ngộ!”
“Đại sư Giác Trí không cần nhiều lời. Nếu bọn họ không biết điều như thế thì chúng ta hãy bắt họ lại rồi hằng nói!”
Trương Bách Khâm lên tiếng nhưng vẫn dán mắt vào Tê. Tiên Nhi, phàm là đàn ông thì đều hiểu rõ suy nghĩ trong đầu anh ta.
“Keng keng keng...”
Đệ tử đạo môn rút binh khí trước tiên.
Tiếp đó, người các môn phái khác cũng lục tục làm theo.
Chỉ có Tiêu Dao Cung và Thiếu Lâm Tự vẫn đứng bất động.
Trương Bách Khâm hăm hở nói: “Diệt Tình lão ni, bổn thiếu chủ cho bà cơ hội cuối cùng, rốt cuộc có giao người không?"
“Không giao!”
Sư thái Diệt Tình nói như đỉnh đóng cột.
“Hay, hay, hay!”
Trương Bách Khâm khen ba tiếng “hay” liên tiếp, nhưng ngay sau đó lại phất tay lên, “Bắt đám võ lâm bại hoại này lại!”
“Mẹ kiếp, để tôi xem ai dám ra tay!”
Đột nhiên, một giọng nói đầy khí phách vang lên từ phía dưới.
Mọi người đồng loạt nhìn xuống con đường nhỏ dưới núi.
Chỉ thấy hai bóng người một trước một sau phóng vút lên, nhanh mà thanh thoát.
“Khốn nạn, là tên mất nết kia!” Trương Bách Khâm chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra tên thanh niên vừa lao lên chính là kẻ ép mình ăn bánh bao vào. mấy hôm trước - Lý đại đương gia.