Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 293: Yên tâm đi!



"Đúng rồi, tài năng chữa trị của thằng nhóc họ Lý không phải cũng được lắm sao?"

Đột nhiên mắt Diệp Chính Bình sáng lên.

Diệp An cũng bừng tỉnh nói: "Đúng rồi, dựa vào quan hệ của nhà họ Diệp chúng ta và nhà họ Lý hiện giờ, chắc chắn thằng nhóc kia sẽ đồng ý ra tay, em gái..."

"Em đã gọi cho cậu ấy rồi!"

Diệp Khinh Nhu cắt ngang.

"Thế người đâu? Sao còn chưa tới?"

"Âm..."

Diệp An vừa nói xong, một thanh niên đã vội vội vàng vàng lao vào. "Diệp Khuynh Thành đâu? Cô ấy sao rồi?"

Người tới không phải là Lý Trạch Vũ thì là ai?

Thấy hắn xuất hiện, tất cả người nhà họ Diệp đều vui mừng vô cùng. "Quân Diệp, cậu tới rồi!"

Diệp Chính Bình đích thân đi lên cầm tay hắn, thành khẩn nói: "Tình hình của Khuynh Thành không ổn lắm, cậu mau giúp đỡ đi."

Lý Trạch Vũ hơi lúng túng rụt tay lại, ngay sau đó đi đến trước mặt Diệp Khuynh Thành.

Vừa mới lại gần hắn đã nhận ra có chút gì đó không bình thường.

Người bình thường lên cơn sốt, sắc mặt sẽ ửng đỏ nóng bừng, nhưng sắc mặt Diệp Khuynh Thành lại không thay đổi chút nào, giống hệt như ngày thường.

Lúc này Lý Trạch Vũ bắt đầu bắt mạch, ngay sau đó sắt mặt liền thay đổi. "Khuynh Thành thế nào rồi?"

Lưu Thu Yến thấy sắc mặt hắn đổi rồi lại đổi, trái tim như vọt lên tận cổ họng.

"Trước đây khi cô ấy lên cơn sốt, có phải đều không giống với người thường không?”



Lý Trạch Vũ không đáp mà hỏi lại.

Nghe thấy vậy, Lưu Thu Yến và Diệp An nhìn nhau, dường như có chút ngạc nhiên.

"Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn Khuynh Thành không lên cơn sốt thì thôi, nhưng một khi sốt thì càng khó chữa trị hơn người bình thường."

Diệp An chủ động nói rõ tình hình. Lý Trạch Vũ nhíu chặt mày, lại hỏi tiếp: "Có phải sẽ lặp đi lặp lại, vòng đi vòng lại mấy lần mới có thể hạ sốt đúng không?”

"Đúng, chính là như vậy."

Lần này là Lưu Thu Yến trả lời.

"Mẹ nó, có chút phiền phức rồi đây."

Lý Trạch Vũ nhíu mày lại càng chặt hơn.

Diệp Khinh Nhu nghỉ ngờ hỏi: "Không phải chỉ là lên cơn sốt thôi sao? Vì sao lại nghiêm trọng như thế?"

"Lên cơn sốt?"

Lý Trạch Vũ hừ một tiếng nói: "Cô có tin hay không nếu như để cô ấy dưới ánh mắt trời một ngày, không đến nửa tiếng đồng hồ cô ấy sẽ bốc cháy toàn thân, cuối cùng chỉ còn là khói bụi không?”

Hít....

Mấy người nhà họ Diệp nghe xong thì hít vào một hơi lạnh.

"Trạch Vũ, cậu nhất định phải cứu lấy Trạch Vũ, tôi cầu xin cậu..."

Lưu Thu Yến kích động tới nỗi vành mắt đỏ ửng.

Lý Trạch Vũ an ủi: "Bác gái bác đừng lo lắng quá, cháu sẽ nghĩ cách."



"Bà đừng làm phiền Trạch Vũ nữa."

Diệp An quở trách một câu.

Diệp Khinh Nhu cũng đi tới kéo chị dâu ra, không để bà ấy làm nhiễu loạn suy nghĩ của Lý Trạch Vũ nữa.

"Trước tiên tôi chỉ có thể hạ thân nhiệt của cô ấy xuống, chờ đến buổi tối khi nhiệt độ xuống thấp nhất, tôi sẽ đưa cô ấy tới sông băng để điều trị."

Lý Trạch Vũ nói ra suy nghĩ của mình.

"Có thể thành công không?”

Diệp Chính Bình lo lắng không yên hỏi.

Lý Trạch Vũ cười khổ gật đầu nói: "Chắc là có thể."

Mặc dù khí thế của hắn có hơi yếu ớt, nhưng mấy người nhà họ Diệp đều nghe ra sự kiên định trong đó.

"Mọi người ra ngoài trước đi, trong một giờ đồng hồ không được để cho ai khác vào trong này làm phiền."

Lý Trạch Vũ dặn dò.

Diệp Chính Bình phất tay, chủ động đưa con trai con gái ra ngoài phòng bệnh, trước khi đi, Diệp Khinh Nhu còn trịnh trọng nói một câu: "Lý Trạch Vũ, nhờ vào cậu."

"Yên tâm đi!"

Lý Trạch Vũ cố gắng nở nụ cười, muốn để đối phương có thể yên tâm.

"Két!"

Giây phút cửa phòng bệnh đóng lại, Lý Trạch Vũ quen tay cởi nút áo trước ngực Diệp Khuynh Thành.

"Tôi vì cứu cô, chứ không phải là muốn chiếm lợi gì đâu..."