Buổi chiều hôm đó, hết nhóm này tới nhóm khác của võ lâm hào kiệt chạy tới Long Hổ Sơn, cũng có một ít quan chức cao và người cao quý.
Dẫu sao đại hội võ đạo cũng không tầm thường, mời một ít quan viên tới trấn giữ cũng là muốn bày tỏ võ lâm và quan phủ là người một nhà.
"Phương trượng Đức Viễn của Thiền Lâm tự đến..." "Thánh nữ Tố Y của Tiêu Dao cung đến..."
"Sư thái Diệt Tình của phái Nga Mi đến..."
"Thành chủ Lục của Ưng Thành đến..."
"Tổng đốc Triệu của Cán Phàn đến...
"Chưởng môn Lệnh Hồ của phái Hoa Sơn đến..."
Hôm nay người có thể tới đây không có ai là bình thường cả, đạo sĩ Thanh Phong và Trương Bách Khâm đang đứng đón tiếp ở ngoài cổng.
Cũng ngay tại lúc này.
Một chiếc máy bay trực thăng bay từ xa đến gần, sau khi đáp xuống vững vàng ở bãi đất trống trước điện Chân Vũ, lập tức có không ít đệ tử Đạo Môn tiến lên phía trước nhìn chằm chằm như hổ đói.
"Các người là ai?"
"Lại dám xông vào cửa Đạo Môn của tôi, chán sống rồi sao?"
“Ầm!"
Cửa máy bay trực thăng mở ra.
Lý Trạch Vũ dẫn đầu đeo kính râm, nhìn các kiến trúc xung quanh, rầm rì nói: "Ừm, không hổ là môn phái có truyền thống ngàn năm, đúng là có tiền!"
"Thiếu gia, Thiền Lâm tự còn có tiền hơn cả Đạo Môn!"
"Chậc chậc, hàng năm những thiện nam tín nữa kia góp không ít tiền nhang đèn...
Không quên bày tỏ ý kiến của bản thân.
Cẩu Phú Quý khá tán đồng với điều này: "Có rất nhiều hòa thượng khi ra ngoài đều lái xe sang, thu nhập hàng năm vượt xa người bình thường, đúng là có tiền!"
"Các người nói rất có đạo lý!"
Mắt của Lý Trạch Vũ chuyển qua chuyển lại, cười ha ha: "Xem ra hôm nào. phải đến Thiền Lâm tự đi dạo một chút, phương trượng của bọn họ vẫn luôn nhớ đến tôi."
"Các người là người ở đâu!"
Đệ tử Đạo Môn thấy mình bị coi nhẹ, càng không vui nói: "Nếu còn không khai báo thành thật, đừng trách chúng tôi không khách khí?"
"Chỉ bằng các người?" Hai tay Vật Tương Vong chống hông kêu gào: "Thiếu gia của chúng tôi là vô địch thiên hạ, nếu như các người dám bất kính với thiếu gia của chúng tôi thì tháo
chân người các người ra, có tin không?”
Đạo Môn là một trong ba đại thánh địa, đệ tử Đạo Môn có vinh quang của riêng mình, làm gì bị người nào khiêu khích như vậy?
"Bắt bọn họ lại cho tôi!" Đệ tử cầm đầu vung tay. "Dừng tay!" Một tiếng quát dài vang lên.
Đệ tử Đạo Môn dừng bước quay người nhìn lại, một đạo sĩ trung niên bay vút tới.
"Trưởng lão Huyền Tâm!"
"Trưởng lão Huyền Tâm..."
Thái độ của đệ tử Đạo Môn quay ngoắt một trăm tám mươi độ. "Đây là khách quý của chúng ta, không được vô lễ!"
Huyền Tâm răn dạy và quở mắng, sau đó đi tới trước mặt Lý Trạch Vũ: "Lý thiếu hiệp, đã lâu không gặp!"
Lý Trạch Vũ chắp tay, thổn thức nói: 'Bổn thiếu hưởng ứng lời kêu gọi tới tham gia đại hội võ đạo, không ngờ cái giá của cánh cửa Đạo Môn các người đúng là không nhỏ!"
"Bọn họ không nhận ra Lý thiếu hiệp, mong Lý thiếu hiệp đừng để bụng."
Trên mặt Huyền Tâm cười hi hi, trong lòng lại chửi đ*t m* m*y.
Người ta đều là quang minh chính đại tiến vào cổng lớn, ai bảo cậu lên mặt!
Trách ai được?
Ngay lúc này, lại có mấy người bước đi như bay tới.
Có hòa thượng, có ni cô, có trai xinh gái đẹp.
"Sư thúc tổ!"
Bạch Tố Y đưa các đệ tử Tiêu Dao cung đến bên cạnh Lý Trạch Vũ.