“Đùng.” Lý Trạch Vũ vừa vỗ một phát, trường kiếm trong tay Tề Tiên Nhi đã bị bắn ra.
“Kiếm không phải chơi như vậy.”
“Nín thở ngưng thần, khí vận đan điền, ngưng tụ khí kình trong cơ thể mình dọc theo kinh mạch khắp nơi tại nơi lòng bàn tay.”
Trong nháy mắt Tề Tiên Nhi nhận ra Lý Trạch Vũ đang chỉ điểm cho mình, lập tức làm theo lời hắn nói.
Hai người đánh nhau qua lại, đánh cho ra dáng. “Kiếm chính là cô, cô chính là kiếm, người kiếm hợp nhất.” “Nói như vậy quá sâu xa rồi, có lẽ cô sẽ không hiểu.”
“Như vầy, cô tưởng tượng kiếm trong tay cũng không phải là vật chết, hãy xem nó như người bạn không thể thiếu của cô.” Lý Trạch Vũ tiếp tục hướng dẫn.
Tê Tiên Nhi cố gắng cảm nhận, bỗng nhiên đôi mắt lóe lên ánh sáng vàng.
“Thật sự có thể! Hình như tôi cảm nhận được sự cộng hưởng.”
“Ừm, rất tốt.” Lý Trạch Vũ khen thưởng một câu rồi nói tiếp: “Bây giờ ngưng tụ khí kình trong cơ thể ở trong lòng bàn tay, truyền cho người bạn không thể thiếu của cô.”
“Được.” Tề Tiên Nhi kích động không thôi.
Mắt thấy bàn tay mảnh khảnh của cô ta khẽ run, Lý Trạch Vũ lại nói: “Bây giờ xem tôi như kẻ thù của cô, giữa chúng ta có mối thù không đội trời chung, cầm lấy người bạn của cô dốc hết sức chém tôi thành hai nửa.”
“Á” Nghe vậy, Tê Tiên Nhi ngẩn người.
“Đừng nản chí, nhanh.” Lý Trạch Vũ thúc giục.
Tề Tiên Nhi chỉ có thể làm theo, nhưng mặc cho cô ta cố gắng thế nào cũng không thể làm được.
Lúc trước Lý Trạch Vũ nhổ tận gốc Thập Tuyên Môn cô ta khống chế, khiến cô †a xém chút bị Vu giáo xử tử, cuối cùng chỉ có thể chán nản trở về phái Nga Mi.
Lúc đó cô ta hận không thể chém Lý Trạch Vũ thành nghìn mảnh.
Nhưng sau này các đại phái võ lâm muốn diệt trừ cô ta, lại là Lý Trạch Vũ lực áp quần hùng bảo vệ cô ta.
Lúc đó cô ta không hận nữa. Có lẽ cũng chính từ khi đó, bởi vì hận mà nảy sinh tình yêu.
“Đùng đùng.” Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ vận chưởng một cách không thương hương tiếc ngọc: “Nhớ lại mùi vị này chưa?”
“Anh!” Cảm nhận được bờ mông truyền đến cảm giác nóng bỏng, Tề Tiên Nhi vừa thẹn vừa giận.
“Anh cái gì anh?” “Bốp bốp bốp... Lý Trạch Vũ nhận cơ hội lại chiếm hời.
“Lý Trạch Vũ.” Tê Tiên Nhi nén giận quát to một tiếng, trường kiếm trong tay bỗng nhiên bay ra.
“Bạch!” Một đường kiếm khí vô hinh đi ra từ trong trường kiếm. Một màn này lập tức khiến tất cả mọi người trừng lớn hai mắt. “Sư muội vậy mà luyện được kiếm khí.”
Gương mặt ni cô Tuệ Anh đầy sợ hãi nói: “Thiên phú sư muội lại mạnh mẽ như thế.”
Kiếm khí, đây chính là cường giả cảnh giới Võ Thánh mới có thể cảm nhận được, nhưng thực lực Tề Tiên Nhi chỉ mới có cảnh giới Đại Thừa.
Nét mặt sư thái Diệt Tình kích động, niềm hy vọng trào dân trong lòng vô cùng mãnh liệt.
Phái Nga Mi có thể có một đệ tử xuất sắc như Tề Tiên Nhi đây, sau này chắc chắn sẽ quật khởi lần nữa.
“Ây da!” Lúc kiếm khí bén nhọn đánh tới, Lý Trạch Vũ giả vờ không có năng lực tránh thoát, dưới tình thế cấp bách nhảy khỏi sân đấu võ.
“A!”
“A..." Người toàn trường trợn mắt há mồm.
Lý Trạch Vũ nhảy khỏi sân đấu võ, cũng đại diện cho hắn đã thua.
Mặc dù Huyền Tâm cũng không muốn tiếp nhận kết quả này, nhưng sự thật chính là sự thật, làm trọng tài ông ấy cũng không thể thiên vị vì Lý Trạch Vũ đại biểu cho Đạo Môn được.
“Mẹ nó, mẹ nó sao hắn có thể...”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”
“Giả vờ, chắc chắn là giả vờ...”
Người xem cuộc chiến không tiếp nhận được kết quả này, trong lúc nhất thời vô số ám khí như trứng thối, rau nát, cà chua đủ loại bay thẳng về phía Lý Trạch Vũ.
“Vèo vèo!” Dường như Lý Đại đương gia đã sớm dự đoán được, thân hình lóe lên biến mất không còn thấy bóng dáng.
“Mẹ nó, đây chắc chắn là giả vờ, chúng ta tìm hai tên kia đòi lại tiền.” “Đúng, nhất định phải đòi lại tiền.” “Không trả lại tiền, đánh gấy hai chân của hắn...”
Hơn hai trăm võ lâm hào kiệt đặt cược đã tụ tập lại một chỗ, muốn tìm Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đòi lại tiền.
Nhưng mà đúng lúc này. “Bằng bằng vằng...” Bỗng nhiên tiếng súng đỉnh tai nhức óc vang lên.
Đám người ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy hai người đàn ông mỗi người ôm một cái súng máy. “Thắng thua rất bình thường, ai không chơi nổi thì tiến lên trước một bước.”
“Luận võ có trọng tài đó, nếu như theo các người nói hai anh em chúng tôi lừa đảo, vậy chẳng phải nói rõ chúng tôi thu mua trọng tài à?” Vật Tương Vong trả đũa.
Mẹ nó! Ông đây chọc giận các người à?
Khóe miệng Huyền Tâm hung hăng co rút mấy lần, hoàn toàn không nghĩ tới hai người kia lại có thể kéo ông ấy xuống nước...