Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 339: Thuộc hạ biết!



Lý Trạch Long dừng lại, quay người chạy lại: “Lý thiếu, còn gì căn dặn?”

“Cô ấy!”

Lý Trạch Vũ chỉ vào người Trần Thanh Tuyết, nói: “Là người phụ nữ của tôi!” “Vâng, vâng, vâng!”

“Tôi biết nên làm thế nào, xin Lý thiếu yên tâm!”

Người Lý Trạch Long đổ đầy mồ hôi, khẩn trương đến nỗi nói năng lộn xộn. “Cút đi!”

Lý Trạch Vũ lại tiếp tục ra lệnh.

“Vâng, tôi lập tức cút ngay!”

Lý Trạch Long như nhận được đại xá. Lúc này anh ta không quan tâm mình vừa bị tát nữa mà chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Thấy Lý Trạch Long ở trước mặt Lý Trạch Vũ giống như chuột gặp mèo, Trần Thanh Tuyết có chút đắc ý, hơn nữa, lúc này cô đột nhiên hiểu ra một chuyện.

Nếu Lý Trạch Vũ theo cô đến Nam Cảng, chẳng phải là hẳn để ý đến cô sao? Nghĩ vậy cô không nhịn được cười.

“Cười cái rắm!”

Lý Trạch Vũ tức giận nói.

Trần Thanh Tuyết cười nói: “Tôi vui nên cười, không được à?”

“Vui đúng không? Vậy ông đây sẽ khiến cô vui hơn nữa!” Lý Trạch Vũ nói xong thì kéo Trần Thanh Tuyết rời đi.

“A, anh muốn làm gì?”



Trái tim Trần Thanh Tuyết đập thình thịch.

Một lát sau, hai người đi vào hầm để xe rồi lên một chiếc Lincoln dáng dài.

Tim Trần Thanh Tuyết đập loạn như hươu chạy, khẩn trương nói: “Này, anh đừng làm bậy!”

Vừa dứt lời, chiếc xe bắt đầu rung chuyển hơn một giờ đồng hồ.

“Từ giờ trở đi, nếu không có ông đây bên cạnh, cô không được gặp gỡ một mình với bất kỳ người đàn ông nào, rõ chưa?”

Lý Trạch Vũ thô bạo ra lệnh. “Biết rồi!”

Trần Thanh Tuyết xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được.

Cùng lúc đó, nhà họ Lý, Hoàng Thành.

Tê Đông Lâm ngồi ở chủ đường, yên lặng chờ đợi.

Một lát sau, Lý Viễn Sơn và thủ hạ là Tằng Thiết Trụ bước vào. “Ông Lý!”

'Tê Đông Lâm lập tức đứng dậy chào hỏi.

Đã nhiều năm không gặp nhưng đứng trước mặt cấp trên cũ, ông ta vẫn có chút khẩn trương.

“Tôi còn tưởng nhân vật quan trọng nào, ra là Tiểu Tê à!” Lý Viễn Sơn ngoài cười nhưng trong không cười.

Tê Đông Lâm tự giễu nói: “Ông Lý đừng nói đùa như vậy, trước mặt ngài, tôi nào dám tự xưng là người quan trọng?”

“Cũng đúng!” Lý Viễn Sơn ngang ngược đáp lại. Hai người lần lượt ngồi xuống.



'Tê Đông Lâm vừa định mở miệng thì Lý Viễn Sơn đã nói trước: “Tiểu Tề, cậu lại đây một chút!”

“Vâng!”

'Tê Đông Lâm đứng dậy, hơi khom người đi tới.

“Bốp!”

Một tiếng tát thanh thúy vang lên.

'Tê Đông Lâm ngẩn ra, không nghĩ Lý Viễn Sơn sẽ đột nhiên tát mình. “Biết tại sao tôi đánh cậu không?”

Lý Viễn Sơn đánh người xong còn hỏi tại sao, chính là người giết người xong đau lòng.

Ít nhất thì Tê Đông Lâm nghĩ như vậy.

“Thuộc hạ biết!”

“Cậu biết thì tốt!”

Lý Viễn Sơn hừ một tiếng, lại nói: “Nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, tôi giống chó chỗ nào?”

“Ông Lý, ngài bớt giận, xin hãy bớt giận!” Trái tim Tê Đông Lâm như tấm gương sáng.

Đêm nay, ông ta cố ý từ Nam Cảng đến Hoàng Thành, một trong những mục đích của ông ta là hy vọng Lý Viễn Sơn sẽ giơ cao đánh khẽ, thả cháu gái mình ra.

Nhưng bây giờ Lý Viễn Sơn đã như vậy, nếu ông ta dám cầu xin cho cháu gái, Lý Viễn Sơn có lẽ sẽ dựa vào đó rồi làm to chuyện.

Đến lúc đó, không chỉ Tê Tư Dư gặp nạn!