Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 357: C357



Tề Đông Lâm sẵng giọng quát lớn: “Chẳng lẽ mày không biết thân phận của Kawasaki Ichiryu nhạy cảm đến mức nào à? Nếu người khác biết chúng ta có dính líu với ông ta thì cả nhà họ Tê này muôn đời sẽ không ngóc đầu dậy được đâu!”

Nghe vậy, Tề Kiêu im thin thít.

“Haiz!”

Tê Đông Lâm thở dài một hơi, nói: “Chuẩn bị chút đi, đi Hoàng Thành với cha một chuyến.”

A? Tề Kiêu sửng sốt: “Cha, cha định đưa con đến thỉnh tội với nhà họ Lý ư?” “Chuyện đã tới nước này thì còn có thể làm thế nào nữa?”

Tê Đông Lâm nhíu mày, bảo: “Mong là ông Lý có thể nể mặt cha mà tha cho mày một lần!”

“Không được, cha, trăm triệu lần cũng đừng làm thế!”

Tề Kiêu sợ hãi.

Lý Thần Quân là con trai duy nhất của Lý Định Quất, cũng là cháu trai duy nhất của Lý Viễn Sơn. Chỉ dựa vào điểm này, nhà họ Lý tuyệt đối sẽ không tha cho hắn tai

Nếu đến Hoàng Thành cùng cha, hắn ta chết là cái chắc!

“Dù nhà họ Lý trở lại mạnh mẽ như thế nào thì nhà họ Tề ta cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ta tuỳ ý nắn bóp!”


Tê Đông Lâm hống hách nói: “Vả lại, chỉ cần cha bằng lòng thì bọn họ sẽ nhận được rất nhiều lợi lộc, chẳng lẽ họ có thể chó cùng rứt giậu với nhà họ Tề sao?”

Nghe xong, Tề Kiêu cũng cảm thấy khá hợp lý.

“Cha chỉ có một đứa con trai là mày thôi. Yên tâm đi, bất luận ra sao, cha cũng không để mày gặp chuyện không may!”

Tê Đông Lâm khẳng định một cách vô cùng tự tin.

Tê Kiêu dần bình tâm lại.

Sau mười mấy phút đồng hồ, một chiếc trực thăng đáp xuống sân nhà họ Tề. Tê Đông Lâm dẫn đầu ở đằng trước.

Tê Kiêu hít sâu một hơi, xốc lại tinh thần, chuẩn bị trèo lên trực thăng. Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên.

Lấy máy ra xem, là một dãy số quen thuộc! “Cha, con đi vệ sinh đã, cha chờ con một lát!”

Tê Kiêu nhanh chân lỉnh đi.

Tê Đông Lâm khẽ cau mày, không rõ đang nghĩ gì. Một hồi sau.

Tê Kiêu chạy về phòng mình, nhanh chóng bấm nút nhận cuộc gọi: “Đại hộ pháp, tại sao đến giờ mới liên lạc với tôi?”

“Cậu ăn nói với bổn tọa bằng cái thái độ này hả?”

Giọng nói khàn khàn của Nam Cung Thạc có vẻ khá bất mãn.

Tề Kiêu cười khổ: “Thuộc hạ không dám, chỉ là...”

“Đừng “chỉ là nữa, bây giờ cậu đến Thục Địa Đại Phật ngay cho tôi.” Nam Cung Thạc ngang ngược ngắt lời.

Tề Kiêu ngơ ngác, có phần khó hiểu: “Đại hộ pháp, ngài bảo tôi đến Thục Địa Đại Phật làm gì?”

“Ngu xuẩn!”


Nam Cung Thạc sẵng giọng mắng một câu rồi trầm giọng nói: “Chẳng phải cậu cầu xin tôi giúp cậu xử lý tên tiểu quỷ Lý Trạch Vũ kia hay sao? Hắn bị bổn toạ bắt rồi, bây giờ tôi giao hắn cho cậu tự xử trí!”

“Đại hộ pháp, ông nói thật chứ?”

Nghe thế, nỗi lo lắng trong lòng Tề Kiêu bay biến ngay lập tức, thay vào đó là sự hưng phấn không thể giấu nổi.

“Đại hộ pháp, tha cho tôi đi, ông muốn thế nào thì tôi cho ông thế đấy...”

Một tiếng kêu rên xin tha đột nhiên truyền đến từ đầu dây bên kia.

Tê Kiêu nghe rõ mồn một, đúng là giọng Lý Trạch Vũ không lệch đi đâu được, lúc này càng thêm thích chí: “Đại hộ pháp chờ đấy, tôi sẽ đến đó bằng tốc độ

nhanh nhất!”

“Thời gian của bổn tọa là vàng là bạc, tiểu tử nhà cậu đừng để bổn toạ đợi lâu!”

“Không đâu, xịn Đại hộ pháp cứ yên tâm!” Tề Kiêu cúp điện thoại, đột nhiên có cảm giác “sau cơn mưa trời lại sáng”.

Chỉ cần giết chết Lý Trạch Vũ là hắn ta sẽ không phải lo lắng sợ hãi gì nữa, cũng chẳng cần vác xác đến chịu đòn nhận tội với nhà họ Lý.

Không chỉ vậy, tương lai hắn ta cũng sẽ kế vị chức Trấn Nam Vương của cha, hơn nữa còn có bên Vu giáo ủng hộ, hắn ta nhất định sẽ leo lên được phần chóp của kim tự tháp quyền lực, thậm chí còn đứng ở vị trí đỉnh cao!

Nghĩ tới dây, Tê Kiêu cười ngoác mồm đến mức suýt sái cằm.

Cùng lúc đó, trước Thục Địa Đại Phật.


Nam Cung Thạc quỳ mọp dưới đất cất điện thoại đi, ra vẻ nịnh nọt: “Lý đại hiệp, màn thể hiện vừa rồi của tôi thế nào?”

“Kỹ năng diễn xuất hơi lố đấy, có điều tổng thể lại không tồi.” Lý Trạch Vũ ung dung đáp chiếu lệ.

Nam Cung Thạc ngượng ngùng cười hỏi: “Vậy... Vậy cậu có thể tha mạng cho tôi không?”

“Tất cả đều dựa vào biểu hiện của ông.”

Lý Trạch Vũ không nhịn được mà châm một điếu thuốc.

Hzzzz... Ha...

Ánh mắt Nam Cung Thạc trở nên trống rỗng, chẳng biết đang nghĩ gì. “Đúng rồi, lão quỷ già.”

Lý Trạch Vũ dường như sực nhớ ra điều gì đó, hắn chuyển đề tài: “Chắc hẳn ông còn nhớ người tên Lý Hân Lan nhỉ?”

Lý Hân Lan? Nam Cung Thạc lẩm bẩm cái tên này, sau đó đột ngột biến sắc.

“Chẳng lẽ... Cậu... Cậu là con trai Lý Hân Lan?