Nam Cung Thạc kích động nói: “Tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo với cậu, cậu đang ở đâu?”
“Hiện tại bổn giáo chủ không rảnh, mấy ngày nữa chúng ta gặp ở Bát Quế rồi ông hãng báo cáo sau."
Lúc này, Lý Trạch Vũ đang lên xe Honggdi L5. Cẩu Phú Quý đạp ga, nghênh ngang lái xe đi. “Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Vật Tương Vong hỏi.
“Tiêu Dao Cung!”
Lý Trạch Vũ vừa cởi chiếc áo khoác ướt đẫm vừa lấy thuốc lá thơm ra ngậm vào miệng.
Vừa nãy, sau khi biết Hướng Dương Thiên đã biến thành “Ninh Vũ Cường”, hắn thực sự rất muốn lộ diện để đấu mấy chiêu với tên giáo chủ thực sự của Vu giáo này, xem thử có bắt được đối phương hay không.
Cuối cùng hắn vẫn từ bỏ ý định này.
Dù sao nơi đó cũng là nhà họ Ninh, Hướng Dương Thiên ra lệnh một tiếng là cả đám người sẽ đến, vả lại bên cạnh còn có thêm một cao thủ là Tư Mã Tam
Nương, khả năng tên ba phải Nam Cung Thạc ra tay giúp hắn là rất mong manh.
Để nhổ sạch tận gốc Vu giáo mà không xảy ra chút sai sót nào, hắn quyết định tạm thời không đánh rán động cỏ.
Lý Trạch Vũ lấy điện thoại ra, gọi tới phủ Long Chủ.
“Alo.”
“Tôi là Lý Trạch Vũ, để ông Tô nghe máy ngay đi.” Cảnh vệ ở đầu dây bên kia khẽ nhíu mày.
“Mau lên đi, tôi có chuyện khẩn cấp cần báo với ông Tô, nếu chậm trễ thì anh cẩn thận cái đầu đi!”
Nghe lời trách móc, cảnh vệ mới rảo bước đi mời Tô Cẩn Hoa. Một lát sau.
Tô Cẩn Hoa mặc đồ ngủ cầm điện thoại lên: “Tiểu tử, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?”
“Chú ý đến nhà họ Ninh, Ninh Vũ Cường có lẽ đã chết rồi, Ninh Vũ Cường hiện tại là kẻ giả mạo!”
“Giả mạo?”
Con ngươi của Tô Cẩn Hoa chợt co lại.
Ninh Vũ Cường sang năm sẽ lui về tuyến hai, nhưng trước mắt ông ta chưa lui, vẫn đang nắm quân Thần Sách trong tay.
Ngộ nhỡ...
Sau khi cúp máy, mí mắt Tô Cẩn Hoa bỗng giật lên, ông vội vàng ra lệnh: “Báo cho lão Ninh và lão Lục, bảo họ lập tức đến phủ Tổng Quân để họp khẩn cấp.”
“RõI” Cảnh vệ lập tức làm y lệnh.
Tô Cẩn Hoa không còn buồn ngủ nữa, ông nghĩ ngợi một lát rồi chủ động gọi cho Lý Trạch Vũ.
“Tiểu tử, sao cậu lại biết Ninh Vũ Cường bị kẻ khác giả mạo?” “Ông đừng hỏi nhiều làm gì.”
“Có phải người của Vu giáo hay không?”
Tô Cẩn Hoa lập tức nghỉ ngờ đến Vu giáo.
Dù sao khi ấy Tân Chấn cũng là thành viên nòng cốt của Vu giáo, Ninh Vũ Cường có thể bị người của Vu giáo mạo danh cũng không phải chuyện lạ.
Lý Trạch Vũ thật sự không giấu diếm, nói: “Đối phương đúng là người của Vu giáo."
HzzzZz...
Tô Cẩn Hoa hít sâu một hơi, căn dặn bằng giọng điệu nghiêm trọng: “Quân Dạ, trước mặt cậu đã điều tra được bao nhiêu tin tức liên quan đến Vu giáo? Nếu
khối u ác này không bị diệt trừ, nó rất có thể sẽ gây hại cho quốc gia và nhân dân, thậm chí còn làm nền móng nước nhà lung lay!”
“Cho tôi thêm năm ngày, tôi đảm bảo mình có thể nhổ tận gốc đám tà giáo này, ha ha...”
Nói đến đây, Lý Trạch Vũ cười khan, nói: “Ông đừng quên trao huân chương Bauhinia là được.”
Tô Cẩn Hoa cam đoan: “Cậu yên tâm đi, chỉ cần cậu có thể lập nên chiến công lớn này, ngoài huân chương Bauhinia, tôi cũng sẽ cho cậu nhậm chức ở phủ Tổng Quân!”
“Lão già, đừng tơ tưởng tôi nữa.”
Lý Trạch Vũ bực mình: “Đã nói rồi mà, con người tôi quen tự do tự tại, không chịu nổi ràng buộc!”
Hắn hiểu rõ điều này hơn ai hết, mặc bộ đồng phục kia thì dễ nhưng cởi ra lại vô cùng khó!
Nghe vậy, Tô Cẩn Hoa đành cười gượng.
Ông cũng nghĩ đến việc nhân cơ hội này để trao cho Lý Trạch Vũ một chức vị nửa chính thức, sau này có chuyện gì phiền hà còn có thể phái hắn đi xử lý.
Xem ra tiểu tử này chẳng dễ lừa tí nào.
“Chuyện này bàn sau nhé.”
Tô Cẩn Hoa đổi đề tài, trịnh trọng dặn dò: “Cậu hãy nhớ, nếu cậu cần bất cứ sự trợ giúp nào thì cũng có thể nói ra, nhất định phải tiêu diệt đám ung nhọt Vu giáo."
“OK!!!”
Lý Trạch Vũ nhìn ra màn mưa đêm ngoài cửa.
Đây là lúc phát huy tác dụng của thân phận minh chủ võ lâm...