Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 463: Lát sau



Hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy.

Tự cao tự đại, có thể nói người của các môn phái lớn đã khắc họa vô cùng rõ ràng bốn từ này.

“La chưởng môn, Hồ chưởng môn, thế đám đệ tử này phải giải quyết kiểu gì đây.” Một vị chưởng môn cau mày hỏi.

Câu vừa dứt, toàn trường tức khắc lặng im như tờ.

Họ có thể không cần Lý Trạch Vũ giúp họ đối phó với Vu giáo, nhưng cổ độc trong người các đệ tử cũng là một vấn đề hết sức nan giải.

“Cổ độc thôi mà, tôi không tin bản thân không giải được.”

La Thiệu Vân bước phăm phăm tới trước một đệ tử đã trở thành rối trẻ con, sau đó cầm lấy tay, bắt mạch cho hắn ta.

Lát sau...

thấy cơ thể của cậu ta rất khỏe mạnh, không hề giống như bị trúng độc.” La Thiệu Vân cau mày.

Sư thái Diệt Tình hừ nhẹ một tiếng, nói: “Cổ độc được tạo thành từ cổ trứng, nếu chưa phát tác, cơ thể ký chủ sẽ chẳng khác gì người bình thường, khi nào. phát bệnh thì chúng mới bắt đầu gặm nhấm máu thịt trong người họ...”

Còn chưa giải thích xong thì...

“A!”



Tên đệ tử kia bỗng ôm chặt bụng, những rối trẻ con khác lập tức nhận ra, đây là dấu hiệu cho thấy cổ độc phát tác.

Quả nhiên...

“Sư phụ cứu con với, mau đưa thuốc giải cho con đi.”

Tên rối trẻ con kia đau đớn ngồi xổm trên đất, cả người lạnh toát, run bần bật. La Thiệu Vân tức tốc vận công, định áp chế không cho chất độc phát tác, tiếc thay chẳng có ích gì cả.

“A, cho tôi thuốc giải, tôi sắp chết rồi, mau đưa thuốc giải cho tôi...”

“Bộp bộp bộp”

Hồ Nhất Phong và các chưởng môn đồng loạt xông lên, lần lượt vận công hỗ trợ, thế nhưng... vẫn không xi nhê gì. Vẻ mặt tên đệ tử kia ngày càng thống khổ, tới cả khóe miệng cũng bị cắn chảy cả máu.

“Chuyện này...”

Con ngươi La Thiệu Vân co nhỏ, thật sự không ngờ cổ độc lại lợi hại tới như vậy.

“Sư phụ, giết con, cầu ngài mau giết con.” Tên đệ tử kia phát điên rồi. Các rối trẻ con khác trông thấy cảnh này, trong lòng cũng cảm thấy rối bời, vì họ như đang nhìn thấy chính bản thân trong tương lai gần cũng sẽ đau khổ, sống

không bằng chết giống hệt như vậy.

Đám La Thiệu Vân bó tay chịu trói, chỉ biết trơ mắt nhìn người đệ tự đó lăn lộn qua lại trên mặt đất.