"Giết, diệt trừ Vu giáo!" Một tiếng thét dài bỗng truyền đến cắt ngang màn đêm yên tĩnh.
Nam Cung Thạc nhìn qua theo ánh trăng, ông ta thấy người cùa vài môn phái đã vọt đến đỉnh núi, không nói hai lời đã ra tay.
"Đml"
Đại Hộ Pháp nhảy người bay lên, bàn tay to vung ra: "Giết cho bổn tọa!" Ông ta ra lệnh, thành viên Vu giáo lập tức ra tay.
Trong chớp mắt bọn họ chém giết gay cấn.
Không ai phát hiện ra, có ba bóng người đứng trên đỉnh núi.
"Thiếu gia, các môn phái võ lâm là đối thủ của Vu giáo sao?"
Cẩu Phú Qúy hỏi.
"Có phải hay không không quan trọng."
Lý Trạch Vũ bâng quơ trả lời.
Mục đích của hắn vốn để các đại phái sói mắt trắng này và Vu giáo tự giết nhau, vậy nên đối với hắn ai thắng ai thua đều không sao cả.
Dù sao kết quả cuối cùng đương nhiên là cả hai cùng bị thiệt.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi của Lý Trạch Vũ vang lên.
"Alol"
"Người của tổng quân đã đến chân núi Hoa Sơn."
Giongj của Ninh Trạch Bình ở bên kia điện thoại truyền đến.
"Để bọn họ chờ nửa tiếng rồi lên."
Cúp điện thoại, Lý Trạch Vũ vẫy tay với hai tay sai: "Chúng ta đi!"
Dứt lời dẫn đầu bay vút đi.
Cẩu Phú Qúy và Vật Tương Vong theo sát sau.
Vu giáo có khoảng hơn một nghìn người, không chỉ đè bẹp các phái võ lâm về số lương, mà số cao thủ cũng thắng, chỉ trong vài phút, có vô số đệ tử của các đại phái chết.
"La chưởng môn, tiếp tục như vậy không phải biện pháp!"
Hội trưởng Thượng Quan Phi hội Hồng Hoa lo lắng, bởi vì đệ tử của ông ta chết nhiều nhất.
"Chúng ta rút lui trước đi!"
Hồ Nhất Phong rút lui đầu tiên.
La Thiệu Vân nhíu chặt mày, ông ta kịp thời ngăn cản: "ĐiI"
Trước khi đến, ông ta hoàn toàn không ngờ Vu giáo mang nhiều người đến phái Hoa Sơn như vậy, nếu biết binh tướng người ta hùng mạnh như vậy, nói cái gì ông ta cũng không tới vội vàng, dù sao phái Hoa Sơn có chết hay không, ông ta không hề quan tâm!
Ngay khi các phái võ lâm chuẩn bị bỏ chạy.
"Mau nhìn đi, đó là ai?"
Có người nói to.
Mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy Lý Trạch Vũ dẫn đầu bay vút đến. "Là Lý minh chủ!"