Lệnh Hồ Bác sững sờ, miệng khẽ nhếch, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Chỉ có ông ta rõ ràng phái Hoa Sơn không cấu kết với Vu giáo, nhưng bây giờ nếu tiếp tục đứng chung một phía với chính đạo võ lâm, như vậy rất có thể phái Hoa Sơn sẽ bị tiêu diệt.
Dù sao thực lực của Vu giáo mạnh hơn chính đạo.
Mẹ nó!
Mình sống là được, đạo hữu sống chết không quan trọng.
Lệnh Hồ Bác căn chặt răng, nói: "Cảm ơn Đại Hộ Pháp giúp đỡ."
"Lệnh Hồ Bác, ông còn dám nói không cấu kết với Vu giáo?”
Vẻ mặt La Thiệu Vân xanh mắt, ông ta đâm kiếm vào Lệnh Hồ Bác.
Lệnh Hồ Bác lạnh giọng đáp: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Vu giáo thống trị giang hồ mới phát triển được, nếu mấy người tiếp tục ngu xuẩn không quan tâm, vậy chỉ có một con đường chết!”
Dứt lời, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lệnh Hồ Bác.
Đến cả Nam Cung Thạc cũng không ngờ phái Hoa Sơn dễ dàng hạ gục như vậy!
"Lý minh chủ, cầu xin ngài hãy ra tay!" "Lý minh chủ, chính đạo võ lâm đang nguy hiểm, cầu xin ngài giúp chúng tôi..."
Đám người Hồ Nhất Phong và Thượng Quan Phi liên tục mở miệng.
Nhưng mà Lý Trạch Vũ lại không thèm quan tâm, hắn nhún vai nói: "Cầu xin tôi cũng vô dụng, không thấy Vu giáo nhiều người vậy sao, đánh không lại, hoàn toàn đánh không lại!"
"Giết!"
Nam Cung Thạc ra lệnh.
Xoet xoẹt!
Thành viên Vu giáo ào đến như ong vỡ tổ.
Đệ tử các phái chỉ có thể rút kiếm ra chống đỡ.
Tiếng kêu rên khắp nơi.
Lệnh Hồ Bác nhân lúc La Thiệu Vân bị trọng thương, ông ta đâm kiếm tới.
"Am"
La Thiệu Vân kêu rên rồi ngã xuống, không ngờ tới mình sẽ chết trong tối nay.
Chết không nhắm mắt!
Lệnh Hồ Bác không hề thấy áy náy, thậm chí ông ta còn có cảm giác sung sướng: 'Đại Hộ Pháp, xem như phái Hoa Sơn chúng tôi lập công đầu tiên cho. ngài."
Phái Hoa Sơn đã giết chưởng môn phái Điểm Thương, bọn họ đã không còn đường lui, chỉ có thể đi theo con đường xấu xa của Vu giáo!