Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 495: Có thể nghĩ như vậy



Bốn người phụ nữ trợn mắt nhìn chiếc xe biến mất trong đêm, qua hồi lâu mới lần lượt hoàn hồn.

“Tổng giám đốc Diệp, sau này gặp lại.” “Tổng giám đốc Trần, tạm biệt.”

Trần Thanh Tuyết và Diệp Khuynh Thành liếc nhau, sau đó tự rẽ sang hai hướng đối lập mà rời đi, để lại hai quý bà hoang mang không hiểu gì giữa gió lạnh.

Khoảng mười mấy phút sau, Lý Trạch Vũ dừng xe trước cổng phủ nhà họ Ninh.

“Mở cửa ra, tôi là đại thiếu nhà họ Ninh đấy!” “Cha ơi, cha cho con vào nhà đi, sao cha lại đuổi con ra khỏi nhà vậy...”

Cổng lớn nhà họ Ninh khép chặt, một chàng trai trẻ mặc đồ bệnh nhân đang đứng trước cổng gào thét, khóc lóc, thoạt nhìn thê thảm vô cùng.

Cách đây không lâu, xác của Ninh Võ Cường đã được người tìm thấy trong nhà, bấy giờ, hai anh em Ninh Thiên Hâm mới biết cha của mình đã bị người khác hãm hại từ lâu. Kế đó, Long Tổ lại sai người tới nhà họ Ninh, báo cho họ biết rằng kẻ đã giả mạo Ninh Võ Cường lúc trước chính là giáo chủ Vu giáo - Hướng Dương Thiên. Không chỉ vậy, người của Long Tổ còn vô tình, mà cũng có thể là cố ý để lộ một bí mật động trời, rất có thể Ninh Mãn Thành là con trai của Hướng Dương Thiên.

Lúc đó, mặt mày Ninh Thiên Hâm tức khắc sa sầm. Mấy năm trước, vợ của ông ta đã bất hạnh qua đời vì bệnh tật, tạm thời không người đối chứng, nên ông ta dứt khoát cắt tóc Ninh Mãn Thành xuống, đem đi làm xét nghiệm DNA.

Chẳng bao lâu sau đã có kết quả, quả nhiên Ninh Mãn Thành không phải là con ruột của Ninh Thiên Hâm.

Thế là, Ninh Mãn Thành tức khác bị đuổi ra khỏi nhà họ Ninh trong tình trạng tay chân vẫn còn chưa lành lại hẳn.

“Lý Trạch VũI” Thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện ngay trước mặt, Ninh Mãn Thành bị dọa sợ hết khiếp, cố nén cơn đau nhích người lùi về sau, đồng thời quát lớn: “Anh tính làm gì?

Chỗ này là nhà họ Ninh, đừng có mà xằng bậy!”

Lý Trạch Vũ ngồi xổm xuống, ung dung hỏi: “Anh có biết tại sao mình lại bị đuổi khỏi nhà không?”

Hả?



Ninh Mãn Thành hoang mang: “Tôi không biết.”

“Bởi vì anh vốn không phải người nhà họ Ninh.”

“Anh nói nhảm gì thế hả?”

“Ngu xuẩn, anh vứt não mình cho chó ăn rồi hả?” Lý Trạch Vũ nhìn gã như đang nhìn một thằng ngốc: “Anh nghĩ đi, rốt cuộc là chuyện động trời thế nào mới có thể khiến nhà họ Ninh không màng đến vết thương trên người mà tống cổ anh ra khỏi nhà chứ?”

Nghe vậy, mặt mày Ninh Mãn Thành tức khắc cứng đờ, thậm chí, trong lòng còn vang lên một giọng nói nhắc nhở gã rằng: Lý Trạch Vũ nói không sai!

Nhưng, sao chuyện đó có thể xảy ra được?

“Không thể nào, nếu tôi không phải người nhà họ Ninh thì là người nhà ai được nữa đây?” Ninh Mãn Thành bắt đầu nói năng lộn xộn.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lý Trạch Vũ lắc đầu thở dài, nghĩ thầm chỉ số IQ của tên này chắc chăn là di truyền từ bà mẹ già của gã. Chứ nếu được thừa hưởng từ Hướng Dương Thiên thì sao có thể ngu tới vậy được?

“Cha ruột của anh chính là...

Kế đó, Lý Trạch Vũ thuật lại giản lược những vẫn đầy đủ từ đấu tới đuôi vụ Hướng Dương Thiên trà trộn vào nhà họ Ninh.

Nghe xong, cả người Ninh Mãn Thành xụi lơ. Cha của gã lại là một đại ma đầu!

“Hiện tại chắc anh đã hiểu được tâm trạng của Ninh Thiên Hâm rồi nhỉ?” Lý Trạch Vũ bất đắc dĩ thở dài.



Hướng Dương Thiên không chỉ có “chơi” vợ người ta, mà còn giết luôn cả cha người ta. Nếu không phải nể tình Ninh Mãn Thành đã gọi mình là cha hơn mười năm, có khi Ninh Thiên Hâm sẽ chẳng đơn giản đuổi Ninh Mãn Thành ra khỏi nhà họ Ninh như vậy mà sớm sai người diệt khẩu rồi.

“Anh cố tình tới tìm tôi?” Ninh Mãn Thành bỗng cau mày hỏi.

Lý Trạch Vũ gật nhẹ đầu, đáp: “Có thể nghĩ như vậy.”

“Đừng nói là tới giết tôi đó nhé?” Trái tim Ninh Mãn Thành lại treo cao.

Lần này, Lý Trạch Vũ không trả lời, chỉ trở tay năm lấy cánh tay của gã.

Một tiếng “rắc” vang lên.

“A!”

Ninh Mãn Thành há to miệng, tru tréo như con heo bị giết.

Lại thấy Lý Trạch Vũ nhào nặn tay chân của gã vài lần, thế là vết thương vốn cần tới mấy tháng mới lành tức khắc khỏi hẳn trong nháy mắt.

Ninh Mãn Thành đứng phắt dậy, không dám tin nhìn Lý Trạch Vũ, như thể nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao lại cứu gã.

“Ra nước ngoài, cả đời đừng quay về đây nữa.” Lý Trạch Vũ võ vai gã một cái, trầm giọng nhắc nhở: “Nếu anh còn nán lại nước Hạ, chưa biết chừng một ngày nào đó, Ninh Thiên Hâm bỗng dưng nhớ ra rồi tới làm thịt anh đó!”

Nghe vậy, Ninh Mãn Thành hoảng sợ ra mặt.

“Ở đây có một trăm triệu, nhớ ăn xài tiết kiệm một chút, dù gì thì bây giờ anh cũng thành trẻ mồ côi rồi.” Lý Trạch Vũ đưa cho gã một tấm thẻ.

Ninh Mãn Thành nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, cảm động đến rơi nước mắt: “Anh Lý, cảm ơn anh, hu hu hu..”