Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 528: Cái quái gì thế hả!




Một quyền và một chưởng lại va vào nhau thêm lần nữa, một trận gió lớn bất ngờ xuất hiện, những bông tuyết xung quanh bay trong gió như bồ công anh.

“Vù vù vùi” Hách Liên Vô Tình lùi lại bảy bước mới ổn định được thân thể.

Lý Trạch Vũ tuy rằng không chút thương tích, nhưng sắc mặt đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Vốn tưởng rằng thực lực của Hách Liên Vô Tình ngang bằng với Hướng Dương Thiên, bây giờ mới phát hiện mặc dù bị thương nặng nhưng lão ta vẫn

mạnh hơn Hướng Dương Thiên rất nhiều!

Nếu tên đại ma đầu này ở thời kỳ đỉnh cao, chẳng phải lão ta sẽ càng mạnh hơn sao?

“Thánh Vương!” Chiếc trực thăng do Triệu Như Mộng điều khiển đã rời khỏi mặt đất.

Hách Liên Vô Tình biết vết thương của mình không thể trì hoãn thêm nữa, lập †ức ngồi xổm xuống quét một đường 360 độ trên mặt đất.

“Bang bang bang!” Mấy quả cầu tuyết trên mặt đất đều bị lão ta đá đi. Lý Trạch Vũ khéo léo né một vài quả, dùng tay không thổi bay một vài quả.

Nhân cơ hội này, Hách Liên Vô Tình phát huy tốc độ tối đa, nhảy lên lên không trung nắm lấy bộ phận hạ cánh của trực thăng.

Triệu Như Mộng nhanh chóng tăng tốc đưa máy bay rời khỏi mặt đất. “Vù vùi"

Hách Liên Vô Tình thành công leo lên trực thăng, nhìn xuống dưới, thấy Lý Trạch Vũ không có ý định đuổi theo, trong lòng lão ta thầm thở phào một hơi.

“Chàng trai trẻ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau, cậu phải bảo trọng đấy!”

Hách Liên Vô Tình trân quý tài năng, nhưng đối với một người không thể lợi dụng được, hơn nữa còn có thể uy hiếp đến bản thân một cách nghiêm trọng, chỉ có thể nhanh chóng loại bỏ.

Cho nên Lý Trạch Vũ nhất định phải chết!

Hách Liên Vô Tình và Triệu Như Mộng không biết nếu Lý Trạch Vũ muốn đuổi theo bọn họ, hắn có thể lập tức điều khiển một chiếc trực thăng khác, cơ hội bọn họ có thể trốn thoát là rất mong manh.

Nhưng Lý Trạch Vũ lại không làm như vậy mà chỉ vẫy tay lên trời, như đang nói lời tạm biệt với một người bạn cũ: “Ông cũng phải bảo trọng, nhất định không được chết sớm đâu đấy!”

Vừa nói, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên một nụ cười tà ác.

Kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang diễn ra rất thành công. Tiếp theo đợi các thế lực của Vô Tình Thần cung xuất hiện, lại giăng một cái bẫy khác...

Cùng lúc đó, trong Tử Ngục.

Hàng chục cường giả bị đạo sĩ Vô Trần và Ngọc Linh Lung giết chết.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đáng ra hai người có thể giải quyết trận chiến nhanh hơn, lề mề như vậy là để hợp tác với kế hoạch của Lý Trạch Vũ, khiến Hách Liên Vô Tình trốn thoát một cách suôn sẻ.

“Cái quái gì thế hả!”

Hoà thượng Nhất Trinh xuất hiện chửi rủa.

Đạo sĩ Vô Trần thấy ông rất tức giận, lập tức cau mày hỏi: “Chuyện gì? Đừng nói để người trốn thoát rồi nhé?”

Hoà thượng Nhất Trinh lắc đầu, nói: “Làm sao có thể? Thằng bé kia vì để kéo. dài thời gian cho đại ma đầu, nên ôm quyết tâm liều chết.”

“Vậy người đâu?”

Ngọc Linh Lung hỏi.

Hoà thượng Nhất Trinh cười lạnh.

Đạo sĩ Vô Trần không vui nói: “Nếu đã không để ai trốn thoát, thì ông còn tức giận cái gì?”

Hòa thượng Nhất Trinh chỉ vào chiếc áo cà sa trên người, tức giận nói: “Mẹ nó

chứ, một chiếc áo cà sa của lão nạp đáng giá hàng ngàn tệ, bây giờ người cũng chết rồi không biết tìm ai đòi bồi thường!”

Đạo sĩ Vô Trần và Ngọc Linh Lung vô cùng ăn ý, trợn mắt nhìn về phía lão hòa thượng.

Một bên khác. Tất cả những Manbu do Long Đế đưa đến đều bị giết sạch.

Long Đế suy sụp nằm trên mặt đất với sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Thực lực của Nam Cung Thạc mạnh hơn ông ta rất nhiều, nhưng tên này vẫn luôn sỉ nhục ông ta, không chịu giết chết.

'Thậm chí có vài lần Long Đế nghĩ rằng, hay là ông ta tự kết liễu cho rồi, tên này ức hiếp người quá đáng!

“Vù vù!”

Một bóng dáng xuất hiện giữa hai người.

“Lý thiếu!”

Nam Cung Thạc cung kính hành lễ.

Lý Trạch Vũ gật đầu, không chút do dự mà khen ngợi: “Làm tốt lắm!” “Lý thiếu quá khen.” Nam Cung Thạc cười khà khà.

Lý Trạch Vũ quay lại nhìn Long Đế giống như một con chó chết, giãm lên lưng ông ta, nhìn từ trên cao xuống: “Không phải ông muốn giao đấu với tôi à?”

“Long Đế, ông biết thân phận của tôi không?”

Long Đế chẳng còn gì để mất hét lên: “Tôi khuyên cậu lập tức thả tôi ra, nếu không cậu nhất định sẽ chết rất thảm!”

“Ôi trời, còn dám uy hiếp tôi?” “Răng rắc...”

Lý Trạch Vũ di chuyển đôi chân của mình cực nhanh, lập tức nghiền nát tứ chỉ của Long Đế.

“Trước tiên ném ông ta vào hố phân ngâm ba ngày ba đêm, đói thì cho ăn phân...”