Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 551: Cũng không phải?!



Lý Trạch Vũ cười khổ.

“Cũng không phải?! Ngoại trừ các cô ấy, anh vẫn còn phụ nữ khác bên ngoài!” “Tút tút tút..."

Trần Thanh Tuyết giận tới mức lập tức cúp điện thoại.

Lý Trạch Vũ cảm thấy ung hết cả đầu, ngượng ngùng đặt điện thoại xuống, nhất thời không biết phải làm sao.

“Thiếu gia, anh còn ổn không?” Vật Tương Vong quan tâm thăm hỏi một câu.

Lý Trạch Vũ nghiêng đầu liếc xéo gã: “Cậu thấy bây giờ tôi có ổn được không?”

Vật Tương Vong câm miệng liền.

Lý Trạch Vũ không gọi điện thoại nữa, hắn định nhắn tin báo cho các cô nàng khác, như vậy sẽ không còn khó xử nữa!

Có lẽ vì đã khuya, các cô đều ngủ cả rồi, tin nhắn gửi đi như hòn đá ném vào. rộng, hoàn toàn không có ai hồi đáp.

Hít sâu một hơi, Lý Trạch Vũ phất tay lên: “Đi, đến Kinh Tây Hồ, ông đây muốn xem mẹ của con mình rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

“Ừm.." Cẩu Phú Quý đạp chân ga, xe lao vút đi. Khoảng vài giờ sau, sắc trời đần hửng sáng.

Lý Trạch Vũ ngồi ở bên hồ rít mười mấy điếu thuốc, chợt nghe thấy tiếng ô tô lái tới gần, nghiêng đầu nhìn, thấy một chiếc Land Cruiser vững vàng dừng lại.

“Cạch!” Cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước xuống trước tiên. Lý Trạch Vũ thoáng chốc tập trung tinh thần, nhìn chằm chặp vào chiếc xe. Ngay sau đó, một bóng dáng thướt tha xuất hiện, cô gái khoác chiếc áo lông chồng màu đen, bên trong mặc một bộ trang phục bó sát màu trắng, vừa thời thượng vừa toát lên vẻ đoan trang nhã nhặn. Mẹ của con hắn có gu thật đấy! Lý Trạch Vũ thầm nghĩ.

Nhưng, khi nhìn vào khuôn mặt đối phương, hắn nhất thời không biết phải làm saol

Hiển nhiên, hắn nhận ra người vừa tới, đó chính là người phụ nữ đã cứu Hách Liên Vô Tình khỏi Tử Ngục.

Thảo nào nghe giọng thấy quen lắm!

Lúc này, tâm trạng Lý Trạch Vũ rất khó diễn tả bằng ngôn từ, chỉ có thể âm thâm văng “đờ mờ” liên tục trong lòng.

“Thiếu gia, cô gái kia đẹp quá!”

“Gái đẹp như này gặp mặt một lần cả đời khó quên, sao anh không có ấn tượng vậy thiếu gial”

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong dán mắt nhìn Triệu Như Mộng mà không chớp mắt.

Triệu Như Mộng nắm chặt trường kiếm, đề phòng Lý đại đương gia ra đòn sát thủ.

Một bước, hai bước...

Càng đến gần Lý Trạch Vũ, Triệu Như Mộng lại càng có thể cảm nhận được lửa giận trên người đối phương, cô ta không khỏi sinh lòng ngờ vực.

Lễ nào người này giận việc mình cứu Thánh Vương? Chắc là vậy rồi! “Lý công tử.”

Triệu Như Mộng ấp úng lên tiếng, có phần bứt rứt lo lắng hơn giọng điệu lạnh băng thường ngày.

Lý Trạch Vũ nhíu mày thật chặt, nói: “Cô còn dám tới gặp tôi!”

“Lý công tử chớ kích động. Tôi gặp anh là vì muốn hợp tác với anh!” Triệu Như Mộng vội vàng mở lời.

“Ha ha ~ tôi và các người có thể hợp tác gì chứ.”

Vừa nghĩ tới việc người phụ nữ kia biến hắn thành trò cười cho thiên hạ, hắn liền tức điên cả người.

“Có!"

Triệu Như Mộng vội nói: “Chẳng lẽ Lý công tử không muốn bắt Thánh Vương?”

“Nực cười!” Lý Trạch Vũ cười khinh.