Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 957



Nửa tiếng nhanh chóng trôi qua, Lý Trạch Vũ đứng chờ trên boong thuyền chợt có cảm giác có cái gì đó không bình thường.

Theo lý mà nói, cho dù Cung Vô Địch và Cung Nghê Thường có sức chịu đựng tâm lý mạnh, thì không thể thờ ơ trước sự thuyết phục của mấy trăm người ở trên đảo.

Nhưng trong khoảng thời gian dài như vậy, hắn còn không nhận được cuộc gọi đàm phán của Cung Nghê Thường.

“Kêu mọi người đi lên đảo!” Lý Trạch Vũ mở miệng hạ lệnh.

Từng chiếc du thuyền cập bến, đệ tử từ các phái trên du thuyền hùng hổ leo lên đảo.

Tin tức này lập tức truyền vào trong tai những người trên đảo. “Đảo chủ đây là không quan tâm tới sống chết của chúng ta.” _

“Đảo chủ, ông mau ra đây, người ta đã đi lên đảo rồi

“Chúng ta liều mạng với bọn họ, hoặc là chọn cách chạy trốn, đảo chủ ông ra đây để hạ lệnh cho mọi người...”
Mặc cho những người ở ngoài phủ đệ la hét như thế nào cũng không thấy bóng hình của Cung Vô Địch.

Rốt cục những người này không nhịn được nữa mà lần lượt chạy vào trong phủ đệ.

“Đảo chủ không có ở đây!” “Đảo chủ đi đâu rồi?”

Đám người này gần như lật tung tòa phủ đệ mà cũng không tìm được hai cha con Cung Vô Địch.

Đúng lúc này, một người đàn ông chen qua đám người, gằng giọng hô: “Vừa nãy lão tam Hầu nói ông ấy nhìn thấy một nhóm người đi ra phía sau núi đảo,

không phải đảo chủ đã chạy trốn chứ?”

“Đm, tên chó chết Cung Vô Địch này hoàn toàn mặc kệ sống chết của chúng tai"

“Tên súc sinh này, lúc trước chúng ta không nên đề cử ông ta làm đảo chủ!”

“Bây giờ nói những thứ này thì có ích gì, mau nghĩ cách giải thích cho Lý minh chủ đi.”
“Còn có thể giải thích cái gì? Chỉ có thể đầu hàng...”

Trong khoảnh khắc những người ở đây lao nhao, một đám võ lâm nhân sĩ đã bay tới, bao vây toàn bộ phủ của đảo chủ.

“Cung Vô Địch, thằng nhóc này cút ra đây cho lão nạp!” Hòa thượng Nhất Trinh một mình đi vào phủ đệ. Đạo sĩ Vô Trần và Ngọc Linh Lung đi theo sát phía sau.

Ba người này có địa vị cao nhất trong giới võ lâm, khí thế cũng mạnh nhất, bọn họ vừa mới đi vào phủ đệ đã dọa bể mật mấy trăm người trong phủ.

“Tiần bối, Cung Vô Địch đã chạy trốn, chuyện này không có liên quan gì tới chúng tai”

“Tiền bối tha mạng...”

Đạo sĩ Vô Trần thấy cảnh tượng này thì lấy xì gà trong miệng ra, hùng hổ hỏi: “Thằng nhóc Cung Vô Địch đã chạy rồi?”

“Đúng vậy, có người nhìn thấy ông ta lái ca nô rời khỏi đây từ sau núi đảo!”
“Tiền bối Vô Trần, chuyện này không có liên quan gì tới chúng ta, xin tiền bối khoan dung độ lượng tha cho chúng ta một mạng...”

Lúc này Lý Trạch Vũ cũng đi vào phủ đệ, nghe thấy tin Cung Vô Địch chạy trốn thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hiển nhiên, hắn không ngờ Cung Vô Địch và Cung Nghê Thường mất trí đến mức như vậy, vậy mà bọn họ không thèm quan tâm đến mạng sống của mấy trăm người trên đảo.

“Đồ nhi ngoan, chuyện này tùy con quyết định.”

Hòa thượng Nhất Trinh xoa cái đầu sáng bóng, đề nghị: “Ta cảm thấy giữ lại những người này cũng vô dụng, mọi người không thể uổng công đi đến đây, con hãy dứt khoát xử lý bọn họ.”

“Không thểi”

Ngọc Linh Lung trừng hòa thượng Nhất Trinh, thổn thứ nói: “Uổng công ông là người xuất gia, vậy mà sát tâm lại nặng như thế.”

Đạo sĩ Vô Trần phụ họa: “Con lừa trọc, chuyện này là do tên tiểu quỷ Cung Vô Địch gây ra, không liên quan tới những người ở trên đảo.”

“Hai người có ý gì, hai người đoàn kết lại để bắt nạt lão nạp đúng không?”

Hòa thượng Nhất Trinh vén áo cà sa lên, không vui nói: “Muốn đánh nhau phải không, lão nạp sẽ tiếp đón.”