Sư Phụ Ta Cùng Ngươi Phi Thăng

Chương 47: Ma kiếm độ kiếp



Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh. Tiểu Điềm đang tập trung hết linh lực để sử dụng Táng Thiên Bia, còn một chỉ kia phá không mà tới, đánh về phía nàng.

Dù là một Yêu Đế sinh mệnh đã suy tàn thì cũng là Đế cấp, Tiểu Điềm hoàn toàn không có sức kháng cự. Đoạn Lãng thấy cảnh này, con mắt vằn lên tia máu, không chần chờ, hắn vận hết tu vi vọt tới với tốc độ cực hạn.

Chỉ thấy sát khí rợp trời, vạn quỷ trong Cẩm Tú Phiên cũng xuất hiện cùng lúc bao kín trước mặt Tiểu Điềm. Thân hình Đoạn Lãng nhoáng lên, trực tiếp đối kháng một chỉ kia. Còn chưa kịp nhìn thì thanh âm va chạm đã truyền tới, Đoạn Lãng như con diều đứt dây mà văng xuống đất. Ầm một tiếng, bụi bốc lên mịt mù, trước cổng phế tích lõm xuống một hố sâu.

Lúc này Tiểu Điềm mà ngừng tay chạy đến thì quá uổng phí công sức của Đoạn Lãng. Nàng cắn đầu lưỡi, sử dụng toàn bộ thái âm lực trong đan điền, khí thế bùng phát lấy tay làm chưởng vỗ mạnh vào Táng Thiên Bia.

Cổ bia bay với tốc độ không tưởng, thái âm lực màu tím vờn quanh nó, đến khi sắp va chạm với kết giới thì biến to hơn. Bức tường cấm chế cả ngàn tu sĩ không công phá được dưới một đập ầm ầm sụp đổ. Thiên Kiếm Yêu Đế sinh mệnh tương liên với Thiên Yêu Trận cùng lúc phun ra máu.

Hắn sững sờ chạm vào máu trên khóe môi mình, tròn mắt nhìn Thiên Yêu trận tan vỡ. Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm nhận được sức mạnh hủy diệt đang vọt tới. Đó chính là Táng Thiên Bia, cùng với nó, một bóng mờ tử sắc cũng tách ra khỏi bia đá. Bóng người mơ hồ này nhìn về phía hắn, cằm ngẩng lên như ai đó đang cách thời không mỉm cười ngạo nghễ.

Bóng tím biến mất trong tích tắc, khí thế của Táng Thiên Bia bùng nổ gấp mười lần, tử quang chói mắt. Thiên Kiếm Yêu Đế gầm lên, hắn lấy tay bắt quyết, dùng tốc độ ánh sáng biến mất. Khi hắn xuất hiện đã cách đó cả trăm dặm. Ngẩng lên nhìn trước mặt đã có một tấm bia đá cao hơn đầu, từng chữ viết trên bia như muốn đâm thủng con mắt hắn.

Tiếng sấm vang trời, biển cả rít gào, không trung tràn ngập ánh chớp. Tiếng kêu tuyệt vọng của Thiên Kiếm Đế cũng xuyên thấu không gian:

“Tử Táng! Ta hận ngươi!!!”

Đám yêu tu và tu sĩ nhân tộc ngay lúc Thiên Yêu Trận sụp đổ thì hoàn toàn không quan tâm đến mọi chuyện phát sinh phía sau. Ai cũng vận hết mười thành tu vi mà rời khỏi phế tích, bay ra khỏi phạm vi Mê Vụ Đảo. Ma Kiếm Ngư thì rối rít quay thân hình của nó bơi về phía Thiên Kiếm Yêu Đế.

Chốc lát cả phế tích chỉ còn Vu Lam và Tiểu Điềm cùng Đoạn Lãng không rõ sống chết. Tiểu Điềm đánh ra một chưởng đó toàn thân gần như hư thoát, không để tâm đến kết quả đã vọt xuống hố Đoạn Lãng vừa rơi xuống.

Vu Lam đã ở đấy, tay phải của lão đang đặt lên lồng ngực liên tục rót linh lực cho Đoạn Lãng. Vừa nhìn thấy Tiểu Điềm, chưa kịp mở miệng hỏi thì nàng đã ngất xỉu. Đành mỗi tay mang một người bay lên khỏi hố sâu. Thấy trận bị phá lão không chần chừ mà bay thẳng một mạch rời khỏi. Giữa đường, lão sửng sốt thấy một vật lao nhanh đến, tưởng có va chạm ai ngờ nó nhanh chóng biến mất trước mặt Tiểu Điềm.

May mắn, khoảng cách ngàn dặm với tu sĩ đại thừa là bình thường. Chờ ba người thực sự rời khỏi thì lôi kiếp đã phủ xuống.

***

Mê Vụ Đảo đã không còn như tên gọi của nó nữa, lớp sương mù hoàn toàn tan biến. Trong thần thức của đám tu sĩ đang ẩn nấp ở xa, một phiến hải vực này ngập tràn lôi điện.

Ma Kiếm Ngư lúc tìm đến chỗ Thiên Kiếm Yêu Đế thì cũng là lúc lôi kiếp phủ xuống. Không có cách nào phải đón đỡ. Vốn trong kế hoạch của Thiên Kiếm Yêu Đế, hắn sẽ dùng tinh huyết của toàn bộ tu sĩ trong Thiên Yêu Trận để hiến tế tạo thành trận pháp bao phủ Mê Vụ Đảo, giúp Ma Kiếm Ngư chắn lôi kiếp.

Ai ngờ ngàn tính vạn tính bị phá hủy trong phút chốc vì Tiểu Điềm. Hắn không ngờ được cổ bia trấn áp Huyết Sa Bình lại ở trong tay nàng. Nhưng nếu nói giờ khắc cuối cùng, hắn hận ai nhất thì chính là Tử Táng Đại Đế. Năm đó không đuổi cùng giết tận hắn, lại tính kế cả vạn năm sau.

Lôi kiếp thành tựu Đế cấp, đương nhiên uy lực đáng sợ. Nó không dồn đến một lần mà chia thành từng đợt, tất cả chín mươi chín đạo. Vượt qua được thì cá chép hóa rồng, từ nay biển rộng trời cao mặc sức tung hoành. Ma Kiếm Ngư là hải thú hung danh viễn cổ, chỉ xếp sau Côn, huống hồ nó đã chờ đợi ngày này bao năm tháng. Thân hình to lớn của nó dày đặc yêu khí, chống chịu từng đợt lôi điện đánh xuống. Mười đạo lôi kiếp đầu tiên hoàn toàn không làm khó nó, lớp da thịt vẫn hoàn hảo.

Càng tích tụ lên tầng cao hơn thì uy lực của lôi kiếp càng tăng, tự cổ chí kim không ít thiên tài vẫn lạc ở bước này. Con mắt của mọi tu sĩ bốn phương tám hướng đều đổ dồn vào Bắc Hải, chứng kiến tràng cảnh hiếm hoi thiên cổ. Nếu như muốn thừa nước đục thả câu, cũng phải chờ Ma Kiếm Ngư thất bại, giờ mà xen vào chỉ có nước chết.

Từ rừng rậm cho đến hoang mạc, ngay cả phía Nam Hải không thiếu tu sĩ mở ra thiên nhãn theo dõi từ xa.

Quán rượu của Hỏa Gia trong Bạch Sa Thành hôm nay đóng cửa không tiếp khách. Lão nhân áo vải mộc mạc này đang ngồi bên quầy ngậm tẩu thuốc, một bên mắt chưa mù đầy nét tang thương. Lão từ từ nhả ra vòng khói, lẩm bẩm trong miệng:

“Lại có kẻ không nhịn được, là rồng hay tôm còn phải xem tạo hóa rồi.”

Ngày thứ tám trên Mê Vụ Đảo, vùng biển mênh mông này hoàn toàn bị tàn phá nặng nề. Những hòn đảo nhỏ bị lôi kiếp đánh xuống lõm xuống thành từng hố sâu. Cây cối trên đảo cũng không thoát khỏi cháy đen, sét đánh mang theo tia lửa mọi sinh linh đều không thoát khỏi hủy diệt.

Đầu sỏ của tai kiếp này là Ma Kiếm Ngư vẫn còn sống, nhưng thân hình vĩ đại của nó máu me be bét, nhuộm đỏ cả vùng hải đảo. Lôi kiếp đã đến đạo thứ chín mươi, chín đạo lôi kiếp cuối cùng xông qua thì nó sẽ là vị Yêu Đế đầu tiên của thời đại này. Dù thân hình thảm hại, nhưng đôi mắt nó lóe lên sự hung ác, lạnh lẽo nhìn vào kiếp vân thứ chín mốt đang tụ trên thiên khung. Nó đã dùng nhục thể của mình chống chọi qua thập cửu thần lôi chứng minh thân thể của nó thật sự cường hãn. Trong cổ họng nó hú lên một tiếng, thân hình biến mất trong biển cả, xuất hiện trên không trung.

Đó là một thanh niên có khuôn mặt mỹ lệ, bảy phần giống với Thiên Kiếm Yêu Đế, mặc bộ áo giáp màu đồng, trước ngực khảm viên ngọc đỏ như máu. Cùng lúc đạo lôi kiếp như cột nước màu trắng đánh tới, tay hắn bắt quyết tạo thành quả cầu yêu lực. Nó bay nhanh như lốc xoáy va chạm trực tiếp với lôi kiếp. Hai luồng xung lực gặp nhau trên không trung, một tiếng “ầm” cơ hồ làm chấn động màng nhĩ vang lên. Ánh mắt Ma Kiếm Ngư âm trầm, thấy đạo lôi kiếp tan rã không khỏi lộ vẻ vui mừng. Hắn ngửa cổ lên trời cười to ba tiếng, lau đi máu trên khóe miệng, cảm thán:

“Ta đã sống trong bóng tối của Hắc Hải Thâm Uyên bao năm tháng chỉ vì chờ đợi ngày này. Hôm nay nhất định phải thành Đế! Thành tựu đại đạo của ta!”

Hắn hít một hơi dài, hấp thu linh khí bốn phương trời đất, giơ tay túm về phía mặt biển. Cả vùng biển Mê Vụ Đảo dưới cái bắt này dâng trào, như kì tích bị kéo lên không trung. Đây là một tuyệt chiêu của Ma Kiếm Ngư, thuật ngự thủy đạt đến vô hạn khủng bố.
— QUẢNG CÁO —