Dương Bách Xuyên không rõ cái gì là Hỗn Nguyên Đại Đạo, nhưng lại cảm nhận được sức mạnh của Cố Diệp, hoặc nói là Hỗn Nguyên nhất khí.
Tất nhiên hắn biết Hỗn Nguyên nhất khí chính là sức mạnh của cao thủ Hỗn Nguyên cảnh.
Nó khác với lực Tiên Nguyên, cũng hơi khác lực Pháp Tắc.
Hắn không lo lắng về điều này, ngược lại còn hơi mong đợi Hỗn Nguyên Đại Đạo trong lời của Cố Diệp rốt cuộc là thế nào.
Không phải Dương Bách Xuyên khinh địch, mà là sau khi cắn nuốt yêu thụ Quỷ Mẫu, hắn biết rõ và cũng có thể cảm nhận được thực lực lúc này của Cố Diệp thông qua tâm hồn cảm ứng, đối với hắn không tính là gì, hắn có thể đối phó.
Dương Bách Xuyên nhìn Cố Diệp, nhếch miệng cười nói: “Lão bất tử, tiểu gia cũng không phải người dễ trêu chọc, nếu ngươi cho rằng tiểu gia chỉ có chút thủ đoạn này, vậy thì đáng tiếc rồi!
Đối chọi gay gắt, không hề thua kém. Điều này khiến người vây xem xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên.
Dù sao Dương Bách Xuyên chỉ là tu vi Đại La thượng phẩm, còn Cố Diệp lại là Hỗn Nguyên Đạo Tiên sơ phẩm đỉnh phong.
Theo mọi người thấy, chênh lệch lúc trước giữa hai người khác một trời một vực.
Chưa từng nghe nói một Đại La thượng phẩm chiến thắng Hỗn Nguyên Đạo Tiên.
Đương nhiên Tiên Giới rộng lớn có vô số thiên tài, có thể có người như vậy, nhưng trên vùng đất chẳng đáng là bao như thành Tiên Đan, rất nhiều người vây xem đều chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói.
Nghe cuộc đối thoại gay gắt của Dương Bách Xuyên và Cố Diệp, Tiên Nhân xung quanh lại cảm thấy tràn đầy mong đợi về cuộc chiến đấu tiếp theo của hai người.
Rất nhiều người cho rằng Cố Diệp chắc chắn sẽ thắng, Dương Bách Xuyên chắc chắn thua hoặc sẽ phải chết.
Nhưng cũng có người vô cùng coi trọng Dương Bách Xuyên, ví dụ như Đinh Hòa Bình của Tiên Minh Luyện Tạo.
“Tiểu bối chán sống!” Cố Diệp bị lời của Dương Bách Xuyên chọc giận, mắng một câu, rồi hai tay đột nhiên làm động tác chống trời, sau đó hai tay nắm lấy giống như có cái gì ở trên trời rơi xuống. Ngay lập tức, ông ta gào to, đẩy về phía Dương Bách Xuyên.
“Hỗn Nguyên Đại Đạo, âm dương cùng tế, Chí Dương thiêu đốt, Chí Âm băng giá, Đại Đạo Hỗn Nguyên, nói sao làm vậy, chết!”
Những pháp chú Cố Diệp ngâm quá rõ ràng, khiến hắn thật sự hiểu được sự khác biệt của cảnh giới Hỗn Nguyên và cảnh giới khác.
Ý là sức mạnh của cảnh giới Hỗn Nguyên có thể tế cả âm dương, Chí Âm Chí Dương, về pháp tắc có thể đạt đến trình độ nói sao làm vậy.
Như vậy thì đúng là hóc búa thật.
Lúc này, hắn và Cố Diệp cách nhau khoảng ba mươi mét, nhưng trong phút chốc hẳn đã cảm nhận được sự thay đổi của trời đất.
Người vây xem xung quanh cũng lập tức thấy không đúng, nhanh chóng lui ra hơn năm trăm mét.
Mọi người cũng không ngốc, đều biết hậu quả khi cao thủ Hỗn Nguyên ra tay, bọn họ không muốn bị liên lụy nên vội vàng tránh xa.
Ở thành Tiên Đan, Hỗn Nguyên Đạo Tiên chính là cao thủ đứng đầu, cũng chỉ có người tọa trấn của mấy thế lực lớn mới là Hỗn Nguyên.
Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự thay đổi của trời đất xung quanh, hóa thân thành hình thái yêu thụ Quỷ Mẫu nhưng cũng hơi căng thẳng.
Hắn thúc giục toàn bộ sức mạnh trên người.
Lúc này lại thấy tay trái Cố Diệp bùng lên ánh sáng rực rỡ chói mắt, khí tức Chí Dương nóng rực, tay phải cũng lấp lóe ngân quang, nhưng là Chí Âm chí hàn. Ông ta vung tay, hai chùm sáng một trái một phải lập tức càn quét về phía Dương Bách
Xuyên, giống như hai con giao mãng hung ác.
Hai loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau xuất hiện, một bên vô cùng nóng nực, một bên lạnh thấu xương.
Không khí xung quanh đều đang run rẩy vặn vẹo.
Chỗ mặt đất đi ngang qua bị đốt cháy, hoặc bị đóng băng, xuất hiện từng lớp băng óng ánh.
Khí thế của hai sức mạnh cực đoan xông tới như nước lũ. 'Thấy mặt già của Cố Diệp chứa ý cười, Dương Bách Xuyên hừ lạnh. Lão bất tử ngươi tưởng rằng lực Hỗn Nguyên là vô địch à?
Tiểu gia ta là người đồng hóa tim của yêu thụ Quỷ Mẫu, tước đoạt năng lực của yêu thụ Quỷ Mẫu đấy.
“Đăng Long Xuất Hải!”
“Âm!”
Ngay sau đó, sau lưng yêu thụ Quỷ Mẫu do Dương Bách Xuyên hóa thân đột nhiên xuất hiện chín cây mây đỏ thẫm, trên mỗi một cây mây đều có một cái đầu 'Thụ Nhân, há to miệng rống giận, răng nanh lộ ra ngoài, mặt mày dữ tợn.
Trong nháy mắt chín cây mây mở ra, tạo thành một hình tròn.
Nhưng hai sức mạnh này của Cố Diệp cũng tiêu tan. “Phản kích cho tai”
Dương Bách Xuyên trầm giọng nói.
Chín cây mây màu đỏ thẫm quét về phía Cố Diệp.
Cả bầu trời đều là cây mây dài tới mấy trăm mét, đột nhiên lao thẳng về phía Cố Diệp.