Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4369: Thế mà lại biến thành một trận pháp



Hắn nhìn thấy......

Tất cả mọi người đều bị ma hồn thượng cổ vây quanh.

Đích thật là ma hồn thượng cổ, thế nhưng...

Ma hồn thượng cổ gặp phải lần này khác với lần trước.

Những ma hồn thượng cổ này trông có vẻ khủng khiếp hơn nhiều so với những ma hồn thượng cổ trước đó.

Rõ ràng là tồn tại ma hồn thượng cổ cao cấp hơn.

Cũng chính vào lúc này, chim Thần Ma ở trên vai Dương Bách Xuyên lên tiếng: "Gà yếu, cẩn thận một chút, những ma hồn thượng cổ này không phải như những tiểu ma hồn trước đó, chúng đều là đại ma hồn thuần nhất sắc. Mặc dù Tiên Hoả và Tiên Hồn của các ngươi vẫn có hiệu quả chống lại những đại ma hồn này, nhưng bọn chúng cũng có khả năng chống cự, vì vậy hãy chuẩn bị cho một trận chiến khó khăn đi."

Dương Bách Xuyên nghe thấy chim Thần Ma nói, lúc này hắn cũng âm thầm gật đầu, hắn đương nhiên cũng nhìn ra một số điểm khác biệt.

Hắn mở miệng hô to với mọi người: "Tiếp theo sẽ là một trận chiến khốc liệt, mọi người cùng phòng thủ, nếu không chúng ta sẽ bị cuốn vào trong đó và bị giày vò đến chết, sẵn sàng chiến đấu để mở một đường máu rồi xông ra thôi, đây là những đại ma hồn cao cấp hơn rồi."

"Biết rồi ~"

"Đã hiểu..."

Hàng loạt âm thanh hô ứng vang lên liên tục.

Lúc này, bất kể là Phương Tĩnh Thiên hay là Hình Uyên Minh thì đều đáp lại Dương Bách Xuyên, hai lão cáo già này biết nếu không đồng lòng thì kết quả sẽ thật sự giống như Dương Bách Xuyên nói, tất cả mọi người đều sẽ bị giày vò đến chết.

Cho nên lúc này không ai dám lơ là.

Nếu không, dựa theo tính tình của Dương Bách Xuyên, hắn chắc chắn sẽ oán trách bọn họ.

"Giết~"

Dương Bách Xuyên hét lớn, sau đó vung vẩy kiếm Đồ Long trong tay, kiếm khí tung hoành bại phát kèm theo sự gia trì của Thanh Liên Tiên Hoả và Tiên Hồn.

Hắn là người đầu tiên xông ra, dưới kiếm khí, đại ma hồn đang ngăn cản trước mắt hắn dường như hiểu được sự nguy hiểm từ thanh kiếm của Dương Bách Xuyên, bọn chúng nhao nhao né tránh.

Tuy nhiên, vẫn có bốn năm đại ma hồn bị kiếm khí của Dương Bách Xuyên chém trúng.

Có tiếng hét thảm thiết phát ra, sau đó hóa thành một chùm ma khí tiêu tán, cũng có một số bị liên luy nhưng không tiêu tán mà phát ra tiếng rống giận trầm

đục rồi né tránh.

Trong bóng tối, Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy những đại ma hồn này hiện ra hai con mắt đỏ thâm.

Đây là một điểm khác biệt so với những tiểu ma hồn trước đó, nhưng những tiểu ma hồn trước đó không để lộ hình dáng, dáng vẻ lộ ra ngoài nhìn qua chỉ là một chùm ma khí bao phủ.

Công kích của những người khác cũng bạo phát vào lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn ra được lần này tất cả mọi người đều xuất ra toàn lực rồi. Nhưng hễ đại ma hồn nào trúng đòn công kích của đám người Đinh Hoà Bình thì đều tiêu tán, còn những đại ma hồn chịu công kích của Đại La thì lại không tiêu tan, cho dù bị công kích đánh tan thì vẫn có thể ngưng tụ lại lần nữa.

Điều này cho thấy rõ nguyên nhân là do chênh lệch về thực lực.

Nhưng những điều này đối với bọn họ đã đủ rồi, ít nhất những người ở cấp bậc Hỗn Nguyên này đều có thể lao ra chiến đầu cùng mọi người.

"Vù vù ~"

Dương Bách Xuyên dẫn đầu lao về phía trước, mục tiêu của hắn vẫn còn ở phía trước, đó là đi tìm Lạc Dương.

Ngay khi bọn họ xông ra được hai mươi, ba mươi mét, những đại ma hồn xung quanh đột nhiên sắp xếp thành đội ngũ.

'Thế mà lại biến thành một trận pháp.

Giống như một bức tường ngăn cản trước mặt bọn họ. Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang vọng khắp không gian.

"Sát trận~"